Chương 7 - Hối Hận Của Một Người Mẹ
8
Cho đến một ngày, ba đi làm, và nhân viên thu tiền nước đến gõ cửa.
Họ buộc phải phá khóa vào, thì thấy mẹ đang ôm máy giặt, vừa lắc lư vừa hát ru.
Đó là bài hát ru mẹ từng hát cho tôi hồi nhỏ.
“Bà Lâm…” người nhân viên nói khẽ, giọng run run, “Chiếc máy giặt này… bên trong không có đứa bé nào cả.”
Mẹ khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh: “Anh nói gì?”
“Tôi nói…” — người nhân viên nuốt khan — “Bên trong trống rỗng.”
“Trống rỗng?” Mẹ bật cười, tiếng cười rợn người: “Sao có thể trống được! Con gái tôi đang ở trong đó mà!”
Bà đập mạnh lên cửa kính: “Duyên Duyên! Nói đi con! Nói với họ rằng con đang ở trong này đi!!”
Người nhân viên chỉ biết thở dài, lặng lẽ quay người rời đi.
Mẹ ôm chặt lấy máy giặt, vừa khóc vừa cười, rồi lại cười trong nước mắt.
“Không sao đâu, Duyên Duyên… bọn họ không tin cũng chẳng sao… mẹ tin con là được rồi.”
Bà ngồi như thế suốt cả đêm — ôm cái máy giặt lạnh ngắt, như ôm lấy cả thế giới duy nhất còn lại của mình.
Từ đó, ba bắt đầu giấu thuốc trong sữa, lừa mẹ uống để điều trị.
Vì muốn tiện chăm sóc, ba chuyển nhà đến sống cạnh một bệnh viện tâm thần.
Ngày hôm sau, khi ba bận dọn đồ, không có ở nhà, chủ nhà đến gõ cửa.
“Bà Lâm hôm nay bà phải dọn đi rồi.”
Mẹ ôm chặt lấy máy giặt, gào lên:
“Không! Không được! Duyên Duyên còn đang ở trong này!!”
Chủ nhà chỉ biết lắc đầu: “Nếu bà còn không dọn, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát à? Được thôi!” — mẹ bỗng bật dậy, giọng run rẩy mà kích động, “Để họ tới xem đi! Con gái tôi bị nói là chết rồi, nhưng rõ ràng nó vẫn ở đây này!”
Cuối cùng, mẹ vẫn bị ba ép rời khỏi căn nhà ấy.
Chiếc máy giặt được người ta dọn ra, đặt bên cạnh thùng rác dưới lầu.
Mẹ vùng khỏi vòng tay đang giữ chặt mình, lao đến ôm chặt lấy chiếc máy giặt:
“Duyên Duyên! Đừng sợ! Mẹ ở đây rồi!”
Bà cố mở cửa máy giặt, nhưng cánh cửa đã bị kẹt.
Mẹ ra sức đập mạnh vào, khóc lạc cả giọng:
“Mở ra đi! Thả con gái tôi ra!!”
Xung quanh bắt đầu xôn xao. Có người lắc đầu, có người thì lén giơ điện thoại chụp lại.
Nhưng mẹ chẳng để tâm.
Bà vẫn điên cuồng đập vào chiếc máy giặt, vừa đập vừa nghẹn ngào nói:
“Duyên Duyên, đừng sợ… Mẹ ở đây… Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con đâu…”
Giọng bà nhỏ dần, rồi hóa thành những tiếng lẩm bẩm vô thức.
Còn tôi, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn, trong hình hài của một linh hồn bị mắc kẹt.
Mẹ ơi… con không còn ở đây nữa rồi.
Đêm hôm ấy — đêm bị nước và bóng tối nuốt chửng, con đã rời khỏi thế giới này rồi.
Thế nhưng, mẹ vẫn chọn sống trong lời nói dối mà tự mình dệt nên, chỉ để không phải chấp nhận sự thật ấy.
Bây giờ, chúng ta đều bị giam cầm.
Con bị kẹt trong bóng tối vĩnh hằng. Còn mẹ, bị kẹt trong giấc mộng không bao giờ tỉnh lại.
Cuộc chơi trốn tìm này, hình như… cả hai ta đều thua rồi.