Chương 6 - Hối Hận Của Một Người Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi hoảng hốt bay vòng quanh, gào lên trong tuyệt vọng, cầu mẹ dừng lại.

Dường như mẹ cảm nhận được tôi, ánh mắt chợt dừng lại đúng hướng tôi đứng.

Bà nhìn về phía cửa, rồi buông dao xuống.

“Cục cưng, nếu con không muốn mẹ làm thế… thì mẹ sẽ nghe lời con.”

Đợi đến khi họ rời đi, mẹ mới từ từ đứng dậy, bước đến trước máy giặt, áp mặt vào lớp kính lạnh.

“Con gái à…” bà thì thầm, “Không sao đâu, có mẹ ở bên con là đủ rồi.”

Về phần ba — ông cuối cùng cũng chia tay cô sinh viên trẻ kia.

Mỗi đêm khi nhắm mắt, ông đều mơ thấy cảnh con gái chết thảm, trong lồng giặt ướt đẫm máu.

Lương tâm ông cắn rứt từng ngày.

Ông thức trắng đêm để canh chừng mẹ, sợ bà phát điên rồi làm điều dại dột.

Ông nói rằng ông có lỗi với tôi, với mẹ, và hơn hết — với chính lương tâm của mình.

Tôi nhìn hai người họ cùng ở bên nhau, thấy ấm lòng, thấy đáng quý vô cùng.

Chỉ tiếc là… tôi không thể ở cạnh họ nữa.

7

Một tháng sau, mẹ bắt đầu đọc truyện cho tôi nghe.

Bà ngồi trước máy giặt, đọc từng chữ một trong quyển Hoàng tử bé.

“Con xem này, Hoàng tử bé và bông hồng của cậu ấy,” giọng mẹ nhẹ như gió, “giống như con và mẹ vậy.”

Đọc đến giữa chừng, bà đột nhiên dừng lại.

“Sao con không nghe? Con vẫn còn giận mẹ sao?”

Mẹ bắt đầu đi qua đi lại, nôn nóng: “Mẹ biết sai rồi… Mẹ không nên để con một mình ở nhà… Nhưng con cũng không thể trừng phạt mẹ như thế được!”

Bà đập mạnh vào máy giặt: “Con nói gì đi! Tại sao không trả lời mẹ?!”

Máy giặt im lặng. Tôi cũng im lặng.

Hai tháng sau, mẹ gầy sọp đi.

Bà không còn mua quần áo mới, cũng chẳng đọc sách nữa.

Chỉ ngồi trước máy giặt suốt ngày, lẩm bẩm kể chuyện một mình.

“Duyên Duyên à, hôm nay bé Tiểu Mỹ ở tầng dưới hỏi mẹ, sao nhà mình lúc nào cũng đóng cửa. Mẹ bảo, con đang ở nhà học bài đó.”

“Duyên Duyên, cô giáo mẫu giáo gọi điện đến, mẹ nói con bị bệnh, phải ra nước ngoài chữa trị.”

“Duyên Duyên, bà ngoại muốn lên thăm con, mẹ nói con đi trại hè rồi.”

Mẹ nói hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, tự dệt nên một thế giới giả trong tuyệt vọng.

Nhưng ánh mắt bà ngày càng trống rỗng, nụ cười cũng gượng gạo đến đáng sợ.

Tháng thứ ba, mẹ cầm dao tìm đến trường mẫu giáo, tìm Hoan Hoan và cậu bé năm xưa.

“Tại sao các người lại bắt nạt con gái tôi?! Có phải các người đã hại con bé chết không?!”

Hoan Hoan sợ hãi kêu lên, run rẩy gọi mẹ là “mẹ nuôi”, rồi nghẹn ngào quay sang — xin lỗi tôi.

Cậu bé năm xưa cũng quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, nghẹn ngào nói ra hết sự thật, thừa nhận rằng chính mình đã sai.

Một nhát dao vào tay. Một nhát dao vào chân.

Nếu không có cảnh sát kịp thời ngăn lại, cả hai đứa có lẽ đã chết trong tay mẹ.

Tại đồn cảnh sát, ba nhìn mẹ, ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng:

“Em còn định tự lừa dối mình đến bao giờ nữa?”

“Lừa dối?” — mẹ bật cười, giọng đầy chua chát. “Là các người không hiểu con bé thôi! Duyên Duyên chỉ đang giận dỗi! Từ nhỏ nó vẫn thế mà!”

Ba lặng im, lấy ra tờ giấy chứng nhận bệnh lý tâm thần, rồi đưa mẹ trở về nhà.

Vừa về đến nơi, mẹ mở nắp máy giặt ra, nói với bên trong bằng giọng dịu dàng:

“Cục cưng, con nói với ba đi, có phải con đang giận mẹ nên mới không chịu ra phải không?”

Tôi không đáp.

“Thấy chưa!” — mẹ mỉm cười mãn nguyện, nhìn sang ba, “Con bé vẫn vậy mà. Mỗi lần giận là im lặng, chẳng chịu nói lời nào.”

Ba chỉ khẽ lắc đầu, thở dài: Lâm Song Nguyệt… em bị bệnh rồi.”

Mẹ hét lên, giọng khàn đi: “Tôi không có bệnh! Bệnh là các người mới đúng!!”

Rồi bà đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, ngồi bệt xuống đất, thì thầm trong bóng tối:

“Duyên Duyên… đừng sợ, mẹ sẽ không để ai bắt nạt con nữa đâu.”

Nửa năm sau, mẹ trở nên kỳ lạ hơn bao giờ hết.

Bà bắt đầu ăn cơm cùng máy giặt, trải chăn nằm ngủ bên cạnh nó, thậm chí còn “tắm rửa” cho nó mỗi ngày.

“Duyên Duyên, hôm nay mẹ làm món trứng hấp con thích nhất nè.”

“Duyên Duyên, đến giờ đi ngủ rồi, để mẹ kể con nghe một câu chuyện nhé.”

“Duyên Duyên, nước tắm hôm nay có vừa không con?”

Hàng xóm bắt đầu chỉ trỏ, bảo rằng căn hộ 301 có một bà điên sống trong đó.

Nhân viên quản lý tòa nhà đến gõ cửa — mẹ không bao giờ mở.

Họ hàng đến thăm — mẹ mắng họ đuổi đi.

Một năm sau, mẹ hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình.

Mỗi ngày, việc quan trọng nhất của bà, là nói chuyện với chiếc máy giặt.

“Duyên Duyên, hôm nay trời đẹp lắm đó, con có muốn ra công viên chơi không?”

“Duyên Duyên, mẹ chải tóc cho con nhé?”

“Duyên Duyên, con nói với mẹ một câu thôi, mẹ xin con đấy…”

Giọng nói của mẹ — từ dịu dàng, trở nên bồn chồn, rồi dần tuyệt vọng.

Nhưng trong lòng bà, vẫn tin chắc một điều: tôi chỉ đang giận dỗi, rồi sẽ có ngày bước ra gọi “mẹ ơi”.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)