Chương 6 - Hoàng Trưởng Tử Cơ Quắc
Ta lên ngựa, hắn đi sau ta, ánh mắt như muốn thiêu lưng ta thành tro.
Qua một đêm, hắn như được sạc đầy tinh thần, trở lại bộ dạng hoạt bát như xưa.
Khi Tiêu Sơn Ngọc và Ôn Chi Vi mang chiến lợi phẩm đến hợp đoàn,
hắn lập tức châm chọc Tiêu Sơn Ngọc săn ít, lại mỉa mai Ôn Chi Vi săn được con nhỏ.
“Miệng thì hoa mỹ, thật ra chỉ là giỏi nói lời đường mật để lấy lòng điện hạ thôi.”
Tiêu Sơn Ngọc quen rồi nên không đáp.
Ôn Chi Vi thì mỉm cười:
“Thì đã sao?”
Hắn quay sang ta:
“Điện hạ từng nói, thích nhất thần là vì biết ăn nói.”
Tiết Lăng Tiêu lập tức bị khơi dậy chiến ý, cãi nhau chí chóe với hắn.
Chỉ có Tiêu Sơn Ngọc đi đến bên ta, chỉnh lại y phục, vuốt tóc bên trán ta.
“Thần không giỏi săn bắn, những gì săn được chỉ mong thêm chút điểm sắc cho điện hạ.”
Hắn dịu dàng nói, đem thú săn đặt trước mặt ta, xem như chiến tích của ta.
“Làm vậy làm gì?”
Ta mỉm cười, tiện tay giúp hắn chỉnh cổ áo:
“Ngày qua đêm lại, ngươi cũng mệt rồi. Cô đâu trách gì chuyện ngươi không giỏi săn bắn.”
Hắn cười nhè nhẹ:
“Chỉ là muốn gánh vác thay điện hạ chút ít.”
Phía sau bỗng yên ắng hẳn.
Tiết Lăng Tiêu và Ôn Chi Vi, hai người ánh mắt đầy phẫn nộ, đồng loạt dán chặt lên người Tiêu Sơn Ngọc.
“Đúng là ngư ông đắc lợi.”
“Hóa ra hắn mới là kẻ tâm cơ sâu nhất.”
Họ thì thào lầm rầm sau lưng ta,
mà Tiêu Sơn Ngọc… quả nhiên đúng với cái tên, ung dung như núi.
Tới khi công bố kết quả, người dẫn đầu lại là đại biểu ca mới ra khỏi lao ngục không bao lâu.
Nhìn bộ dáng vụng về kia, ai có mắt cũng biết hắn chẳng tự mình săn được.
Hắn lại thừa cơ lượn tới khiêu khích ta:
“Ngay cả săn bắn cũng không bằng ta, chẳng lẽ…”
Đôi mắt híp kia đảo một vòng gian xảo:
“Ngươi thật ra là… nữ nhân?”
17
“Vô lễ!”
“Ngươi ăn nói hàm hồ!”
Tiêu Sơn Ngọc và Tiết Lăng Tiêu gần như đồng thanh quát lớn.
Ta phẩy tay bảo bọn họ lui xuống:
“Biểu ca, ngươi thấy con lạc đà kia chưa?”
Biểu ca ta khó nhọc ngẩng đầu nhìn quanh:
“Lạc đà gì chứ?”
Ta giả bộ bừng tỉnh ngộ:
“A, là cô nhìn nhầm… thì ra là ngựa biểu ca cưỡi.”
Ôn Chi Vi bật cười khẽ thành tiếng:
“Sao có thể là điện hạ nhìn nhầm được? Chỉ là… thế tử phủ Quốc công, quả thực… nặng tựa Thái Sơn mà thôi.”
Các quan viên và thị vệ xung quanh đều cố nén cười, song vẫn không giấu được tiếng khúc khích.
Ta để mặc Ôn Chi Vi ra đối đáp với biểu ca, mình thì ung dung hành lễ với phụ hoàng:
“Phụ hoàng vạn an.”
Ngài cười hớn hở, bắt đầu kể cho ta nghe những gì người săn được.
Một nửa tâm trí ta để ở phụ hoàng, nửa còn lại lại đặt nơi mẫu hậu.
Ngài đang nhíu mày, lặng lẽ nghe nhũ mẫu Như cô cô thì thầm bên tai.
Tim ta thoáng run lên.
Nội thị trung tín tiến lại gần, khẽ bẩm:
“Điện hạ, gần đây có người khả nghi tìm tới nhà Như cô cô thăm dò tin tức, chỉ e là người bên phủ Quốc công.”
Ta không đổi sắc mặt:
“Vậy sao? Tò mò điều gì?”
Nội thị ghé sát hơn, hạ thấp giọng:
“Là về chuyện của nhi tử Như cô cô.”
Diệp Linh, con trai Như cô cô, lớn hơn ta mười ngày, người ta vẫn gọi là nghĩa huynh của ta.
Phụ hoàng vẫn đang nói chuyện, ta giữ bình tĩnh, cười đáp:
“Phụ hoàng tuổi tráng niên, quả nhiên lợi hại hơn nhi thần nhiều phần.”
Phụ hoàng bật cười sang sảng.
Cười xong lại khẽ ngoắc ta lại gần.
Ánh mắt phụ hoàng như mang theo hồi ức và cảm khái:
“Phụ hoàng… già rồi.”
Ta dịu dàng an ủi:
“Phụ hoàng vẫn còn trẻ lắm mà.”
Ngài nhìn ta chăm chú:
“Con đã lớn đến thế rồi. So với phụ hoàng khi xưa, còn trầm ổn hơn nhiều.”
Ta vội cúi đầu xin lỗi, nhưng người lại nắm lấy tay ta.
Tay phụ hoàng ấm áp mà mềm yếu, không còn khí lực như xưa:
“Phụ hoàng mừng… vì cuối cùng cũng có thể sớm rũ bỏ gông xiềng này.”
Ta trầm mặc hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng lui xuống.
Tiêu Sơn Ngọc tiến lại:
“Điện hạ?”
Ta nở một nụ cười khó đoán:
“Trường Ninh à…”
“Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tiêu Sơn Ngọc lặng lẽ nhìn ta. Ta gật đầu với hắn.
Hàm dưới hắn căng ra:
“Thần nghe theo mọi điều điện hạ phân phó.”
Ba ngày sau, tin tức phụ hoàng muốn thoái vị khiến cả triều đình chấn động.
Phủ Quốc công lại càng nhảy nhót dữ dội.
Nhưng cũng chẳng thể lay chuyển được sự đồng thuận của đại thần, do Tiêu Thái phó cầm đầu.
Bao năm vất vả vun trồng, nay cuối cùng cũng kết trái.
Việc ta đăng cơ được tiến hành đâu vào đó.
Năm ngày trước lễ đăng cơ, ta phải tế trời tại Phụng Tiên từ.
Đường đến nơi ấy phải vượt qua một nhánh sông Vệ.
Ta ngồi trong ngự liễn cao cao, không hề kinh ngạc khi bỗng có kỵ mã lao ra làm loạn đoàn xe, thậm chí còn đẩy liễn của ta xuống sông.
Xung quanh đều là kẻ mang tâm hiểm độc, rõ ràng có chuẩn bị từ trước, mưu đồ khiến ta ướt sũng, mất mặt giữa thiên hạ, hoặc thậm chí phơi bày một vài “bí mật” được che giấu bấy lâu.
Thế nhưng, trái với toan tính của họ, khi ta mở mắt trong làn nước, đập vào mắt ta là một gương mặt quen thuộc.
Ôn Chi Vi.
Nhà họ Ôn vốn làm giàu từ đường sông, người người đều giỏi bơi lội.
Hắn như một con cá bơi giữa dòng, nhẹ nhàng kéo ta tiến về phía trước, lặn vào một nhánh nước ẩn mật, né khỏi đám đông rồi đưa ta lên bờ tại một căn nhà đã chuẩn bị sẵn.
“Điện hạ quả thật liệu việc như thần.”
Hắn cười:
“Phủ Quốc công đúng là hoang đường. Lại nghĩ điện hạ là… nữ tử?”
Ta cởi áo ngoài ướt sũng, mỉm cười với hắn:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“Cô đã nói rồi mà…”
“Loại chuyện này… khỏi cần nhắc nữa.”
Ôn Chi Vi sững người.
Ta thay y phục sau bình phong, chân trần bước ra, nhẹ nhàng vươn tay, khẽ chạm vào môi hắn.
Hắn cứng đờ, như thể ngón tay ta có thể điểm huyệt vậy.
Ta mỉm cười:
“Ngươi hẳn đã hiểu ý cô.”
Ôn Chi Vi rốt cuộc hoàn hồn, cúi đầu cung kính nhặt giày lên:
“Vâng…”
“Ngươi là người của cô, điều đó… không cần phải nhắc lại, đúng chứ?”
Ôn Chi Vi ngẩng đầu.
Trong mắt hắn là ánh nhìn gần như điên cuồng sùng bái:
“Vi thần không dám quên. Cả đời này… đều là của điện hạ.”
Ta hờ hững đáp:
“Tốt.”
Rồi đưa chân lên:
“Đi, mang giày cho cô.”
18
Ngày ta đăng cơ, ta tới kỳ kinh.
Mẫu thân vỗ trán một cái:
“Ai da, đúng rồi, A Quắc là nữ nhi mà.”
Mẫu hậu trấn định, đặt tay lên ngực:
“May mà đã đăng cơ xong.”
Nhũ mẫu Như cô cô cuống quýt mang đến y phục sạch để thay.
Nội thị thì ghé tai thấp giọng:
“Khải bẩm, phủ Quốc công đã bị bao vây, chỉ chờ thánh chỉ hạ xuống.”
Ta gật đầu:
“Tịch thu đi.”
Thì ra… ta vốn là nữ tử.
Sau cơn chấn động, ta ngẫm lại thật kỹ, rồi nhận ra, bản thân ta chẳng hề thay đổi chút nào.
Ta vẫn là độc tử của hoàng đế, ánh sáng Đông cung, và nay là quân vương minh triết muôn đời.
Là nam hay là nữ, có hề chi?
Ta hỏi mẫu hậu:
“Mười mấy năm qua nơm nớp lo sợ, người có từng hối hận?”
Ngài mỉm cười:
“Từ lâu, con đã là nữ nhi của ta.”
Ta lại hỏi phụ thân, giờ là Thái thượng hoàng, có từng nghi ngờ, hay cảm thấy có điều bất thường?
Ngài vuốt chòm râu bạc:
“Tuy con là nữ, nhưng cũng là máu thịt duy nhất của trẫm.
Ngôi vị này… ngoài con ra, trẫm chẳng thể an tâm giao cho ai khác.”
Ngài cười xoa đầu ta:
“Nuôi lớn con, sao có thể không nhận ra gì chứ?”
Ta thở dài một hơi sâu kín:
“Phụ hoàng, rõ ràng là mẫu hậu và mẫu thân nuôi con mà.”
“Chứ không phải ngày nào con cũng chơi đùa sao?”
“Năm người thấy mặt nhau được mấy lần?”
“Nghe hát còn nhiều hơn gặp con.”
Phụ hoàng á khẩu.
Rồi làm mặt giận:
“Dù gì con cũng đã lên ngôi rồi còn gì.”
Thái thượng hoàng vui vẻ sai nội thị:
“Mau gọi mấy cô kỹ nữ mới tới hôm qua ra, vở tuồng hôm qua hay lắm…”
Ta âm thầm lui ra.
Tân đế đăng cơ, việc đầu tiên phải làm là mở ân khoa.
Giới sĩ tử ai nấy đều trông chờ.
Lần trước mở tiểu ân khoa, không xét xuất thân, chẳng kể nam nữ, bị cho là trò trẻ con.
“Phải tổ chức một kỳ thi nghiêm túc đàng hoàng mới được!”
Tửu lầu đầy lời bàn tán, ta chỉ cười với Tiêu Sơn Ngọc:
“Không thấy thỏ thì chẳng thèm thả ưng, đám đọc sách ấy tính toán thật tinh vi.”
Hắn hỏi:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“Hoàng thượng thật sự không định mở lại ân khoa sao?”
Ta mỉm cười nhìn hắn:
“Thái phó Tiêu gần đây không bảo ngươi đưa lời à?”
Hắn khẽ đỏ mặt:
“Tổ phụ cũng là vì nghĩ cho Hoàng thượng.”
Ta than nhẹ:
“Phải rồi, lúc còn ở Đông cung thì có thể tùy tiện thử nghiệm.
Nhưng nếu bây giờ thật sự mở ân khoa mà không xét thân phận, thì các thế gia đại tộc sẽ khó chịu.”
Ta cười cười:
“Thế nhưng, trẫm lại không cam lòng làm vậy.”
Ta đứng dậy bước ra ngoài, Tiêu Sơn Ngọc lặng lẽ theo sau.
“Nhưng trẫm cũng không muốn ngươi khó xử.
Trường Ninh, ngươi hãy về nói với Thái phó Tiêu, lần này trẫm sẽ làm theo chế độ ân ấm.”
“Mỗi nhà thế gia có thể tiến cử ba người trẻ tuổi, trẫm sẽ đích thân chọn người trong đó để phong chức.”
Tiêu Sơn Ngọc cúi đầu:
“Thần tuân mệnh.”
Hắn ngẩng mắt, trong đáy mắt ánh lên tia sáng:
“Nếu vậy, tổ phụ hẳn sẽ đồng ý cho đăng bài luận ấy.”
Ta gật đầu.
《Thụ Thiên 》 của Tiêu Sơn Ngọc:
“Thiên tử giả, thiên mệnh sở thụ, thừa thiên ngự cực, đại thiên mục dân. Kỳ thể đồng thiên, kỳ đức phối địa, hình hài tuy dị, đạo tắc nhất dã.”
Nghĩa là, thiên tử là người được thiên mệnh trao ban, thân thể tuy có khác biệt, nhưng đạo thì chỉ có một.
Giới tính, tự nhiên cũng có thể là nam, hoặc nữ.