Chương 18 - Hoàng Triều
Cùng Triệu Huân nháo loạn đủ trò thật mệt mỏi, ta quyết định lên kế hoạch mở rộng hậu cung.
Các gia tộc bận rộn tìm nữ nhân nhét vào hậu cung, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều quyển trục* được đưa tới trên bàn ta.
Lục muội nhìn những quyển trục được xếp như núi thì lắc đầu.
Cảnh Hâm, lục muội đáng thương, bởi vì muội ấy giúp đỡ ta trong trận chiến đoạt đích mà bị Giản gia ruồng bỏ.
Ta lên làm Hoàng Hậu, còn nàng chuyển vào Phượng Tảo Cung an tâm dưỡng thai.
Lục muội thật sự có vài phần thủ đoạn, đứa bé này xuất hiện thật khéo.
Khéo tới mức chỉ một bức thư đã phế đi Hoài Vương, Giản công nhìn bụng của nàng cũng không dám đụng tới gia pháp.
Nàng nở mày nở mặt trở về Tô phủ, còn muội phu đáng thương của ta, vì trốn tránh phụ thân mà phải lén lút leo tường để tới thăm thê tử.
“Muội cho rằng làm Hoàng Hậu tốt lắm sao? Làm đương gia chủ mẫu không hề dễ dàng, huống chi là Thiên gia.” Ta cười nói.
“Tỷ vốn không cần khổ cực như vậy đâu, ít nhất là trong việc tuyển phi.” Lục muội trêu chọc con báo nhỏ đang ôm trong tay, “Hoàng thượng căn bản không muốn nạp nhiều tần phi.”
“Ah?”
“Tỷ không nhìn ra hoàng thượng đang cố chọc giận tỷ hay sao?” Ánh mắt lục muội hiện lên vẻ tinh nghịch.
Ta còn tưởng rằng muội ấy sẽ nói chuyện gì mới mẻ hơn: “Triệu Huân thích chọc tức ta, chỉ cần ta khó chịu thì đệ ấy sẽ cảm thấy thư thái hơn.”
“Tỷ có bao giờ thắc mắc tại sao không?”
“Đại khái thì, trong trận đoạt đích, tỷ đã không đứng về phía Triệu Huân một cách rõ ràng.”
Cảnh Hâm hận không thể rèn sắt thành thép*: “Nếu mối quan hệ giữa hai người chỉ có lợi ích, hiện tại đã là minh hữu đáng tin cậy, vậy vì sao hoàng thượng lại đối xử với tỷ như vậy?”
“Thật ra ta cũng không rõ lắm.”
“Hắn yêu tỷ.” Lục muội ranh mãnh đáp.
Cái gì cơ?
“Hoàng thượng có tình ý với tỷ tỷ.” Nụ cười trên mặt lục muội càng lớn, “Chân thành, không có tạp chất, chỉ có tình yêu.”
Ta đang viết sớ thì dừng lại.
Mực trên đầu bút rơi đầy trên mặt giấy tuyên thành.
Sương mù trong tâm trí ta về Triệu Huân đột nhiên tan biến.
Thì ra là yêu thích?
Thảo nào.
Thảo nào …
Những chuyện trước đây đã được thông suốt.
Triệu Huân muốn dùng những nữ nhân khác chọc ta ghen.
Sẽ nổi giận đùng đùng khi thấy ta ở gần nam nhân khác.
Triệu Huân tranh giành ngôi vua với Hoài Vương vì ta đã từng nói “Trượng phu của ta là Hoàng Đế chứ không phải là Thái tử.”
Cho nên dù ta giúp Triệu Huân ngồi lên giang sơn thì đệ ấy vẫn còn hận ta.
Thứ Triệu Huân muốn không phải là giang sơn, bản thân ta mới là thứ đệ ấy muốn có, hận ta vì đã không chọn đệ ấy ngay từ đầu.
Triệu Huân cũng hận Lâm Hoài ca ca đến tận xương tuỷ.
“Nàng chỉ nhớ tới hôm nay là ngày giỗ của hắn, nhưng nàng có nhớ hôm nay là đại hôn của chúng ta không?”
Lời này bỗng văng vẳng bên tai làm ta hoảng hốt.
Thì ra là thế …
Thì ra …
Đúng vậy, đúng vậy, Triệu Huân rất đơn thuần, đệ ấy sinh ra là một kẻ hèn mọn bị ruồng bỏ, không sống trong hoàn cảnh mưu mô ngươi lừa ta gạt giống như chúng ta.
Triệu Huân không so đo lợi ích hay quyền lực bởi vì yêu ta.
Ta gặp qua biết bao nam nhân nữ nhân, họ luôn tính toán mưu cầu khi tiếp cận ta, bởi vậy ta đã nghĩ Triệu Huân cũng giống bọn họ.
Thì ra tất cả chỉ vì một chữ tình.
Ngoài cung có tiếng thái giám cất lên, Triệu Huân đã tới.
Một thân đen tuyền đầu đội vương miện bước nhanh vào điện, vừa nhìn thấy ta liền mím môi tỏ thái độ khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Triệu Huân đến Phượng Tảo Cung sau ngày đại hôn.
Lục muội quăng ta ánh mắt ‘tỷ biết phải làm gì chưa’ rồi lặng lẽ rời đi.
Giờ đây chỉ còn lại hai người bọn ta trong đại điện.
Ta hơi không chắc những lời nói của muội ấy có đúng không.
Vì vậy ta muốn thử một lần.
“Về chuyện nạp hậu cung, không thể thu nhiều người như vậy được.”
Con ngươi Triệu Huân khẽ đảo, “Thì..?”
“Vừa phí tiền lại không dùng được.”
Triệu Huân cười lạnh, “Nàng chỉ để ý đến tiền thôi sao.”
Ta nhẹ nhàng cầm lấy tay đệ ấy, vẻ nghiêm nghị lạnh lùng lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghị hoặc không hiểu ta muốn làm gì
Bàn tay nắm chặt, ánh nhìn triều mến thành công làm Triệu Huân né tránh không dám nhìn thẳng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, “ … Tuỳ nàng.”
Tâm tình ta chấn động.
Thật vậy sao!
Thì ra tất cả đều đúng!
Lục muội quả thật thông minh đến cực điểm.
Ta vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho đệ ấy ngồi xuống.
“Nàng vì chuyện gì đột nhiên đối tốt với ta vậy? Chẳng lẽ nàng có âm mưu gì?” Triệu Huân ngồi xuống nhưng toàn thân căng cứng.
“Ta có âm mưu gì được chứ? Chỉ là kêu đệ ra xem tranh các tiểu thư được dâng lên.”
Triệu Huân xụ mặt.
Sao đệ ấy lại mất hứng rồi?
Ta còn chưa đủ dịu dàng tinh tế sao?
Hắn nhìn các quyển trục rồi lôi tranh Giản Phi Nhan ra, “ Ta muốn nàng ta.”
Ta nhìn nử tử trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách trên cuộn giấy, hiếm khi xoắn xuýt đứng ngồi không yên.
Triệu Huân vội hỏi: “Nàng không đồng ý?”
“Không muốn cũng phải muốn.”