Chương 17 - Hoàng Triều

Thiên triều vừa đổ máu, ta và Triệu Huân vừa mới làm hòa, ta không muốn phá hủy sự yên bình khó khăn mới có được này. 

Ngày đại hôn trong chớp mắt đã đến. 

Ta cũng tốn công khá nhiều để chuẩn bị cho một ngày này.

Vốn dĩ ta tính chi sáu mươi vạn lượng bạc làm bông tuyết rải khắp nơi đã giảm xuống còn hai mươi vạn.

Hôn lễ diễn ra trang trọng nhưng không quá xa hoa. 

Kiệu hoa từ cổng Chu Tước đi vào sâu trong cung điện, ta cảm nhận làn gió xuân mát rượi và tiếng vó ngựa từng bước chậm rãi.

Ta mặc hỷ phục nhưng không đội khăn phượng, ta muốn tất cả thần dân nhìn rõ ràng mặt của ta.

Nhìn cho rõ ta làm cách nào từng bước một đi đến bên cạnh Triệu Huân.

Cùng đệ ấy kề vai sát cánh đứng ở nơi cao nhất.

Từ nay trở về sau, Chiêu Dương Cung sẽ có hai bảo toạ luôn hiện rõ ở nơi cuối cùng.

Long ỷ và Phượng ỷ*

Địa vị ngang nhau, cùng nhau cúi đầu nhìn xuống các triều thần bá tánh.

Lúc ta thương lượng việc này với Triệu Huân, đệ ấy không quan tâm lắm, “Nếu nàng thích thì cứ để vậy đi.”

Ta muốn cùng Triệu Huân vào triều vậy mà chẳng thèm để ý. 

Một phần vì bản thân Triệu Huân cũng không thích lên triều mỗi sáng sớm, chưa bao giờ muốn đụng vào chính sự tấu sớ.

Cũng vì câu này mà ta sẽ không so đo về ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca nữa.

So với việc ta không cần phải ngồi bên dưới Hoàng Hậu, không cần phải núp sau tấm màn che, có thể đường đường chính chính tiếp xúc với các văn võ bá quan.

Tất cả những vướng mắc kia đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Đại hôn Đế Hậu rườm rà đủ loại nghi lễ.

Đêm khuya, những người không có phận sự ở tân phòng lui xuống nghỉ ngơi, bọn ta mệt tới không chịu nổi.

Ta và Triệu Huân cùng uống rượu hợp cẩn.

“Ngủ đi.”

“Ngủ??” Triệu Huân nhíu mày.

“Ngày mai canh bốn còn phải đi tế tự.”

“Vậy chúng ta không cần ngủ.” Triệu Huân đẩy ngã ta lên giường, mò mẫm cởi bỏ hỷ phục, lộ ra bên trong là áo gai trắng.

Ánh mắt Triệu Huân đen kịt một mảnh, “Nàng mặc tang phục?”

Ánh nến đỏ đã được đốt lên nhưng làm sao có thể đỏ bằng đôi mắt của Triệu Huân.

Nghi lễ quá rườm rà nên ngay từ đầu ta đã không tính động phòng.

Ta giảng đạo lý với Triệu Huân: “Hôm nay là ngày giỗ của ca ca, Thái Hậu cũng thương tâm cho nên hôm nay đã không tới.”

Triệu Huân bất chấp, nghiến răng lao tới muốn xé tang phục ra thành từng mảnh vụn.

Ta không nhịn nổi nữa nên tát vào mặt đệ ấy.

“Triệu Huân! Lâm Hoài ca ca đã chết! Ngôi vị Hoàng Đế vốn là của của huynh ấy, kể cả long sàng này và ta vốn phải là của huynh ấy! Nhưng hiện tại thì sao? Lâm Hoài ca ca vĩnh viễn nằm dưới mặt đất, còn đệ thì ở đây cùng với ta.” Ta nắm cổ áo của Triệu Huân lên, “Đệ bất mãn cái gì? Chẳng lẽ đệ không thể để cho mẫu thân và thê tử của huynh ấy một chút tưởng niệm hay sao?”

“Thê tử? Nàng là thê tử của ai?” Triệu Huân chất vấn, “Nàng chỉ nhớ tới hôm nay là ngày giỗ của hắn, nhưng nàng có nhớ hôm nay là đại hôn của chúng ta không?”

“Vốn dĩ không phải cùng một ngày. Là đệ kiên quyết chọn ngày hôm nay không phải sao? Bộ tang phục này là tự tay đệ ban cho ta đó.”

Triệu Huân trầm mặc.

Từ trước tới nay chưa bao giờ Triệu Huân cãi nhau với ta, đôi mắt phượng đã ướt sũng.

Khuôn mặt anh tuấn, sắc sảo, ánh mắt luôn sắc bén âm lệ, nhưng một khi nổi lên nước mắt, Triệu Huân liền trở nên đáng thương.

Ta nhịn xuống cơn giận đã kìm nén bao lâu nay, lau đi từng giọt nước mắt trên mặt của Triệu Huân, “Ngoan, chúng ta ngủ sớm có được không? Ngày mai phải dậy sớm đó.”

Triệu Huân hất tay ta ra.

Ta không muốn đôi co với nhau nữa, chỉnh lại áo váy bước ra khỏi Thừa Đức Điện.

Thích khóc thì ở đó khóc đi, ta muốn đi ngủ.

Sau đại hôn, dùng lí do Hoàng Đế còn quá trẻ để quản lý sự vụ, ta công khai lâm triều, nắm quyền điều hành triều chính. 

Đám đại thần ngơ ngác.

Ta đã ngồi sau tấm màn ba năm, bọn hắn chưa từng nghe qua giọng nói của ta, bởi vì Lan Đài lệnh không có quyền lên tiếng, ta chỉ được phép ngồi dưới chân cô cô và ghi lại những cuộc tranh luận trong triều.

Thật ra bọn họ biết rõ những gì cô cô nói từ đâu mà ra.

Hiện tại ta vẫn nói rất ít.

Chẳng qua nếu có tranh cãi gì, ta mở miệng nói thì tất cả phải chấm dứt.

Triệu Huân bất mãn với ta kể từ đêm hôm đó, lúc đầu còn vui thích làm trái ý ta nhưng khi phát hiện ra tất cả giống như trò cười, đệ ấy đã không còn làm những trò ngu xuẩn nữa.

Nhiều lúc Triệu Huân nổi tính tình con nít, không chịu vào triều, làm ta mỗi sáng phải vào tẩm cung đạp ra khỏi chăn mới chịu dậy.

Một ngày nọ, ta nhận được thủ cấp của Dương Độ, Lưu Thanh còn tận tâm ướp vôi sống rồi phái người khẩn cấp chạy tới Đế đô tặng cho ta.

Tình huống ở Lũng Tây không khả quan cho lắm, nhưng không tới mức gây ra chiến tranh, nàng có thể giải quyết được.

Đây là quà mừng cưới có ý nghĩa nhất ta nhận được.

------

Giải thích:

Long ỷ và phượng ỷ: thông thường chỉ có long ỷ hay còn gọi là ghế rồng được phép đặt trong đại điện, nếu cả hai ghế cùng được xuất hiện nghĩa là Hoàng Hậu có quyền hành ngang với Hoàng Đế.