Chương 2 - Hồ Ly Tinh Trở Thành Nô Tài Chuyện Tình
Ta không thông minh, không hiểu ý hắn.
Chỉ biết rằng từ nay về sau cũng sẽ có người dịu dàng gọi tên ta suốt đời, thế là ngốc nghếch gật đầu.
Uống chén trà hắn đưa.
Nếu ta không phải hồ yêu, e rằng lúc này đã trúng kế hắn.
Tay vương gia luồn vào áo ta, những vết chai sần thô ráp ma sát cổ ta.
Nước mắt ta không kìm được chảy xuống theo gò má.
Dựa vào cái gì.
Ta vừa ngốc vừa xấu, nhưng ta cũng là một con tiểu hồ ly sống sờ sờ.
Dựa vào cái gì phải làm vật hi sinh cho hạnh phúc của tiểu thư?
Trong cơn phẫn nộ, yêu lực tràn ra đầu ngón tay, ta vung tay đánh thật mạnh vào gáy vương gia.
Ta nhìn ánh sáng ban sớm ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ cười.
Thì ra tất cả đều là ta tự mình đa tình.
3
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta bị người kéo ra sân.
Tiểu thư ngồi giữa sân, nửa cười nửa không chơi một cây trâm vàng.
… Là cây trâm Trần Tĩnh Hi tặng ta.
Nàng cố ý để lộ chiếc vòng trên tay, nhìn kỹ thì ra cùng hoa văn hải đường với cây trâm.
Nàng đưa vòng đến trước mặt ta mỉa mai: “Năm đó tùy tiện thưởng cho hắn, không ngờ hắn lại coi như bảo bối.”
Cái “hắn” ấy là ai, ta không cần đoán.
Ta quỳ trên đất, toàn thân run rẩy không ngừng.
Tộc Thanh Khâu xuống nhân gian lịch luyện, không được để lộ yêu lực trước mặt người phàm.
Hôm qua ta làm bị thương vương gia, đã phạm đại kị phản phệ.
Tiểu thư lạnh lùng cười, ném cây trâm vào đống củi đang cháy bừng bừng.
“Bản tiểu thư sớm muốn xem trò lấy hạt dẻ trong lửa, không bằng ngươi thử xem?”
Nàng đá mạnh một cú vào ngực ta:
“Loại hàng hóa gì mà dám dùng chung đồ với bản tiểu thư?”
Nàng chỉ thẳng ý, giận dữ nói:
“Hôm nay dùng chung trâm, ngày mai chẳng phải muốn trèo lên giường vương gia?”
Ta chợt hiểu nguồn gốc cơn giận của nàng.
Nàng tuy không thích vương gia, nhưng cũng không thể chịu được việc ta và nàng cùng ngủ cạnh một nam nhân.
“Muốn lại cây trâm vàng của ngươi thì vào lửa mà lấy.”
Phàm hỏa vốn không làm gì được hồ yêu.
Ta chẳng muốn nghĩ nữa, lặng lẽ đưa tay vào đống lửa.
Đúng lúc này, Trần Tĩnh Hi từ ngoài lao vào, mạnh mẽ đẩy ta ra.
Đôi tay chuyên vẽ xương kẻ mày ấy của hắn đưa vào đống lửa, bị cây trâm vàng nung đến cháy thủng da thịt.
Hắn không kêu một tiếng, chỉ nhìn thẳng tiểu thư.
“Tiểu thư, Ngôn Chi không hiểu chuyện, nếu đắc tội tiểu thư, ta thay nàng tạ lỗi.”
Tiểu thư tức đến giậm chân, nhấc cả thùng nước muối dội lên vết thương ghê rợn của Trần Tĩnh Hi.
Mồ hôi lạnh túa đầy trán hắn.
Hắn dập đầu: “Ngôn Chi là thê tử của ta, tiểu thư có chỗ nào không vừa ý cứ nhắm vào ta.”
Lòng ta mềm xuống, vội đỡ hắn.
… Có lẽ chuyện hôm qua là hiểu lầm gì đó.
Trần Tĩnh Hi vẫn quan tâm ta.
Nhưng câu tiếp theo của hắn khiến ta lạnh thấu tim: “Tiểu thư, tay của Ngôn Chi không được bị thương, nàng mà bị thương thì không thể…”
Tiểu thư đã được dỗ vui, chu môi nói:
“A Hi, sau này không được như vậy nữa, lại khiến người ta không vui.”
Những lời sau hắn không cần nói ta cũng biết.
Nếu tay ta bị thương, ta sẽ không giống tiểu thư.
Tim lại rơi xuống vực sâu.
Giữa mùa hạ, mà ta như rơi vào hầm băng.
Trần Tĩnh Hi dùng đôi tay nát thịt, run rẩy cài cây trâm còn nóng lên tóc ta.
“Ngôn Chi, ta đau.”
4
Ta bôi thuốc cho Trần Tĩnh Hi, vừa chạm vào những vết thương chằng chịt ấy, mắt ta đỏ lên.
Không nhịn được dùng yêu lực, để vết thương nhanh lành hơn một chút.
Coi như lần cuối cùng.
Hắn khẽ ôm ta, hít mùi xà phòng thơm trên vai ta.
“Mỗi lần Ngôn Chi băng bó cho ta, vết thương đều lành rất nhanh.”
“Ngôn Chi, là ta có lỗi với nàng, đợi ta báo xong ân tình, ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của nha hoàn, là tiểu thư kêu hắn đến vẽ mày.
Trần Tĩnh Hi cưng chiều lắc đầu, đến vết thương đang rỉ máu cũng mặc kệ, vội chạy ra ngoài.
Ta ngồi trong phòng, ngẩn ngơ nhìn xà nhà đỏ thắm.
Đột nhiên nhớ đến chuyện khi còn ở phủ Thái phó.
Tiểu thư nghịch ngợm, giữa mùa đông bắt đám nô tài chúng ta giặt đồ ngoài tuyết.
Ta giặt giúp Trần Nhị Nha thân thể yếu, A Lục đến tháng cũng nhờ ta giặt hộ.
Tuyết lạnh rơi lên đầu ngón tay ta, biến thành từng nốt loét như hoa hải đường.
Trần Tĩnh Hi từ ngoài trở về, thấy đôi tay đỏ sưng của ta.
Vội cởi áo nhét đôi tay ta vào trong ngực hắn, lại nhét vào miệng ta một viên đường còn mang theo hơi ấm.
Trời đông giá lạnh, hắn là ấm áp duy nhất.
Ta cảm nhận nhịp tim hắn, cả hai đều đỏ mặt.
Người trong phủ không được tùy tiện mua thuốc, hắn quỳ trước cửa tiểu thư, xin một hộp cao trị nứt tay.
Hắn quỳ ba canh giờ, đến khi ngất ngay ở hành lang.
Đó là lần đầu ta lén dùng yêu lực, cõng hắn về phòng.
Dùng một năm tu vi của mình, đổi lấy bình an cho hắn.
Tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra tay ta.
Xác nhận ta không để lại sẹo, hắn mới thở phào.
Ánh mắt hắn trong trẻo, dịu dàng: “Ngôn Chi, nàng không bị gì là tốt rồi.”
Ta chịu phản phệ của yêu lực đau đến không đứng nổi, vẫn chăm hắn một tháng trời.
Tháng ấy ta mơ màng trôi qua mỗi lần đau đến cong cả lưng, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, ta chẳng nói được gì nữa.