Chương 2 - Hành Trình Trở Về Quê

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng lúc tôi đã có khả năng để cho ông hưởng phúc, ông lại vì bệnh tật do lao lực mà rời xa tôi mãi mãi.

Chính vì nỗi day dứt ấy, tôi mới hiểu vì sao năm nào bố tôi cũng kiên trì trở về nơi này.

Vì lúc trước lỡ mất thời gian, khi xuống núi trời đã tối đen như mực.

Tôi cầm điện thoại soi đường, dắt bố cẩn thận từng bước xuống núi. Đang lúc trượt chân, Lý Phục Phương cầm đèn pin từ chân núi đi lên.

“Tôi nghĩ trời tối thế này, hai người xuống núi cũng khó, nên lên đón một chuyến.”

Hành động này khiến bố tôi cũng hòa nhã hơn, đẩy tôi đi trước cầm đèn, còn mình thì trò chuyện cùng trưởng thôn.

Dù sao cũng là cáo già lâu năm, chỉ vài ba câu đã khiến trưởng thôn cười hớn hở.

Liên tục mời ở lại ăn cơm xong hẵng đi.

Bố tôi ban đầu vốn không định đồng ý, nhưng nhìn tôi một cái rồi vẫn gật đầu nhận lời.

Tôi biết, ông làm vậy là nghĩ cho tôi sau này.

Lỡ một ngày ông khuất núi, tôi còn phải dắt theo con mình về đây thắp hương cho ông.

Bữa cơm ở nhà trưởng thôn hôm nay vô cùng thịnh soạn, nào là gà, vịt, cá, thịt lợn nguyên cái đầu, bày đầy mâm.

Không những thế, Lý Tinh Tinh còn đặc biệt mang ra hai chai Lục Lương Dịch.

“Một năm không gặp, hôm nay nhất định phải tiếp đãi chú Triệu cho đàng hoàng.”

Bố tôi liếc nhìn cô ta một cái đầy ẩn ý, sau đó lại làm bộ thành thật xua tay:

“Chú không uống được rượu, hễ uống là phải nhập viện, không thì hôm nay chắc chắn không thể phụ lòng hai chai rượu ngon này rồi.”

Lý Tinh Tinh tỏ vẻ khinh thường liếc ông một cái, rồi đẩy ly rượu đầy sang chỗ tôi:

“Vậy để Đại Bảo uống đi, tôi thấy trên vòng bạn bè của cậu, cậu cũng hay uống rượu lắm mà.”

Tôi vô cớ nhíu mày.

Rồi mới chợt nhớ ra.

Sau khi tốt nghiệp, có một đàn chị mở hầm rượu, hôm khai trương có mời tôi đến chơi, tôi tiện tay đăng lên vòng bạn bè coi như giúp chị ấy quảng bá.

Chứ nào như lời cô ta nói là tôi hay uống rượu.

Tôi đang định từ chối thì thấy bố tôi đẩy ly rượu đó lại.

“Đại Bảo còn nhỏ, uống rượu không giỏi, đừng lãng phí.”

Trưởng thôn cũng chẳng nói gì, ngược lại còn cầm lấy ly rượu đó uống luôn.

Nhưng Lý Tinh Tinh thì khẽ cười lạnh:

“Xem ra chú Triệu cũng chẳng để tâm đến Đại Bảo lắm nhỉ, mà nói đi nói lại, Đại Bảo cũng lớn rồi, chẳng lẽ cứ mãi nấp sau lưng cha sao?”

Tôi chịu không nổi cái kiểu châm chọc mỉa mai ấy, liền “cạch” một tiếng, mạnh tay đặt đũa xuống bàn:

“Ăn cơm đi.”

Hành động này khiến sắc mặt Lý Phục Phương cũng trầm xuống, nhưng ông ta chỉ nhấp một ngụm rượu, sau đó cũng hùa theo lời tôi mời mọi người dùng bữa.

Thái độ ông ta hôm nay quả thực rất lạ.

Những năm trước chúng tôi về, dù có mang gạo, mì, dầu đến tận nhà ông ta, ông ta cũng chưa bao giờ tỏ ra dễ chịu.

Bố tôi cũng nhận ra điều đó, nhẹ nhàng đặt đũa xuống.

Lý Phục Phương thấy thế thì cũng chẳng thèm giả vờ nữa.

Nói thẳng luôn:

“Chuyện là thế này, làng muốn làm một con đường nhựa, đường này làm xong, từ làng mình lên huyện chỉ mất nửa tiếng thôi.”

“Từ nay về sau, du lịch hay làm ăn buôn bán cũng dễ phát triển hơn.”

“Có điều, mộ tổ nhà các cậu lại nằm đúng ngay trên con đường đó, nên phải đào lên.”

“Cũng không phải đào không công, bọn tôi bồi thường cho cậu 8000 tệ.”

4.

Lúc này không chỉ tôi, ngay cả bố tôi cũng đứng bật dậy.

Ông tức đến mức tay run lên, chỉ thẳng vào mặt Lý Phục Phương mắng:

“Đồ ngu! Đường từ cổng làng đi qua là thuận tiện nhất, chỉ cần dỡ cái chuồng lợn nhà họ Trường Lưu là đủ.”

“Giờ lại vẽ vời đi đường vòng cái quái gì, hay là ông định ngấm ngầm giở trò gì hả?”

Mặt trưởng thôn lúc đen lúc trắng, trắng rồi lại đen.

Ông ta đập bàn đứng phắt dậy:

“Mày biết cái đ… gì!”

“Ở thành phố làm mấy năm bảo vệ mà tưởng mình là ông to bà lớn chắc?”

“Tao nói cho mày biết, cái phương án này là ủy ban thôn bọn tao đã bàn bạc xong với Tập đoàn Kiến Nghiệp rồi. Giờ cái mộ ấy, mày đào cũng phải đào, không đào cũng phải đào!”

Nghe đến ba chữ Tập đoàn Kiến Nghiệp, cơn giận của bố tôi dịu đi ngay tức thì.

Lý Phục Phương còn tưởng lời mình có tác dụng, cười lạnh tiếp tục nói:

“Nói thật cho mày biết, con bé Tinh Tinh nhà tao đang làm ở Tập đoàn Kiến Nghiệp, chính nó thuyết phục họ đầu tư dự án này, mà nó lại là người phụ trách chính.”

“Nó bảo con đường này làm sao thì phải làm y như thế.”

“Giờ còn nói chuyện tử tế với mày, chỉ cho mày mảnh đất mới, bồi thường 8000 tệ nữa.”

“Nếu mày cứng đầu, đến lúc ấy đừng trách bọn tao coi mộ ấy là mộ hoang mà xúc đi thẳng.”

Thấy bố tôi liếc nhìn mình, tôi lập tức hiểu ý.

Liếc qua Lý Tinh Tinh đang đắc ý ngồi đó, tôi từ tốn ngồi xuống lại.

Chỉ là bây giờ, cái vẻ “người thật thà” lúc nãy chẳng còn đâu nữa.

Trở về dáng vẻ thường ngày, thản nhiên, khó đoán.

“Tôi hỏi, chuyện làng Trường Đằng làm đường, là cô thuyết phục đầu tư thật?”

Thấy Lý Phục Phương định mở miệng, tôi trừng mắt liếc ông ta một cái, xoay người nghiêm túc nhìn Lý Tinh Tinh:

“Tôi hỏi cô.”

Khí chất người trên người dưới từ tôi tỏa ra khiến Lý Tinh Tinh nhất thời không dám trả lời.

Nhưng tôi và bố đều nhìn rõ, ánh mắt cô ta tránh né, dáng vẻ chột dạ hiện rõ mồn một.

Đến nước này còn gì không hiểu nữa?

Bố tôi nhắm mắt thở dài, định mở miệng thì ngoài cửa bỗng ào vào một đám người.

Đi đầu là bà Liu nhà bên.

Giọng khàn khàn lại nói toàn những lời nịnh nọt, nghe thế nào cũng thấy chướng tai.

Theo sau là Trần Thành Công dưới chân núi và chồng cô ta, Lưu Mã Tử.

Mỗi người ôm theo hai chai rượu, hai cây thuốc, không nói không rằng nhét thẳng vào tay trưởng thôn.

“Ai nha, cả làng chỉ có con gái chú là giỏi nhất thôi!”

“Phải đó, phải đó.”

“Nếu không nhờ Tinh Tinh, làng ta bao giờ mới có đường nhựa mà đi chứ.”

Vốn đang chột dạ vì bị tôi hỏi, Lý Tinh Tinh lập tức lấy lại vẻ đắc ý tự tin.

“Bà con quá khen, tôi sinh ra từ làng này, tất nhiên là muốn hết lòng cống hiến cho quê hương rồi.”

“Chuyện được mất của một người chẳng là gì, cả làng giàu lên mới thật sự là giàu.”

Nói xong, cô ta quay đầu chỉ thẳng vào tôi:

“Đại Bảo, cậu nói có đúng không?”

Thấy mọi người đều nhìn theo tay cô ta về phía tôi.

Lý Tinh Tinh lại cất lời:

“Cậu cũng lớn rồi, đừng có kiếm được tí tiền lại đem đổ hết vào mấy thứ khoe mẽ, phải biết nghĩ cho bản thân đi.”

Mấy người trong làng nghe cô ta nói, còn gì mà không hiểu.

Lập tức hùa theo mỉa mai:

“Đúng thế, có người nhìn thì cũng bảnh bao ra dáng lắm, nhưng trên người cộng lại chưa nổi 250 tệ.”

“Biết đâu còn đang nợ ngập đầu mấy app vay tiền mạng ấy chứ.”

Tôi tức đến bật cười, nhưng cũng hiểu rõ chẳng có ích gì mà dây dưa với bọn họ thêm nữa.

Tùy tiện xua tay coi như không chấp, chuẩn bị quay người đi.

Ai ngờ vừa ra tới cửa, vợ chồng bà Liu lại hớt hải chạy tới chặn đường.

“Nếu chưa ký giấy, đừng hòng đi!”

Tôi quay lại, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Lý Tinh Tinh.

5.

Không thể không thừa nhận, Lý Tinh Tinh cũng có chút nhan sắc.

Chỉ là vẫn non nớt, cố làm ra vẻ lại càng giống trò hề.

“Triệu Đại Bảo, tốt nhất cậu khuyên bố cậu ký đi, nếu vì hai cái mộ nhà cậu mà làm chậm tiến độ làm đường, cái tội này không nhẹ đâu.”

Bà Liu cũng há miệng hùa theo:

“Đúng thế, ông nội cậu cũng chẳng ra gì, bà con chúng tôi định giúp ông ta kiếm ít tiền, ai dè ông ta lại ôm tiền chạy mất.”

“Còn bố cậu nữa, năm nào cũng đem mấy thứ gạo mì đến, coi như bố thí cho ăn mày chắc?”

Nhìn ánh mắt đắc ý của Lý Tinh Tinh, tôi siết chặt nắm đấm, lần đầu tiên trong đời muốn ra tay đánh phụ nữ.

Nhưng bao năm giáo dưỡng và đạo đức khiến tôi hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, bình thản đối mặt với cô ta.

“Phương án làm đường, bố tôi vừa nói rồi, căn bản không cần động đến mộ nhà tôi. Nếu các người tự ý đổi hướng, thì cũng đừng trách nhà tôi không phối hợp.”

Chưa nói hết câu, bố tôi đã bước lên, bịt miệng tôi lại.

“Không đồng ý!”

“Con trai tôi đã nói thế, thì đừng trách nhà tôi không đồng ý nữa!”

Tôi sững người, phút chốc tỉnh khỏi cơn giận.

Giờ chỉ mới thế này, nhà tôi đã bị ép phải quyên 5000 tệ.

Nếu để họ biết sự thật, không dám tưởng tượng sẽ loạn đến mức nào.

Thậm chí có khi còn thê thảm hơn chuyện ông nội tôi năm đó.

Nhìn dáng vẻ cha con tôi, Lý Tinh Tinh nhất thời sinh nghi.

Nãy giờ cô ta cũng đang thắc mắc, phương án làm đường của công ty, cô ta cũng chỉ biết trước Tết, là vô tình xem được từ điện thoại của quản lý Vương.

Phương án cũ đúng là như lời Triệu Đại Quân nói, nhưng tại sao bọn tôi lại biết?

Chẳng lẽ cũng có dính líu gì với quản lý Vương sao?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)