Chương 1 - Hành Trình Trở Về Quê
Nhà tôi rất giàu, nhưng mỗi lần về quê ăn Tết,
Bố tôi chỉ lái chiếc xe Volkswagen cũ nát đã qua tay tám người, khoác thêm cái áo khoác cũ mua ở chợ.
Tôi cứ nghĩ như mọi năm, chỉ cần đốt nén hương rồi đi.
Không ngờ năm nay vừa mới vào làng đã bị ép quyên góp 5000 tệ.
Chưa hết, họ còn muốn đào mộ tổ nhà tôi để lấy đất làm đường nhựa mới.
Trưởng thôn nói hùng hồn:
“Đào không công đâu, bồi thường cho cậu 8000 tệ đấy.”
Tôi và bố tôi cười phá lên.
Mộ tổ nhà tôi dĩ nhiên sẽ dời đi, nhưng cái đường của các ông, đừng mơ mà làm.
1.
Khi chiếc Volkswagen cũ của bố tôi khởi động, tôi biết lại phải về quê ăn Tết rồi.
Năm nào ông cũng lái chiếc xe ấy, khoác thêm cái áo khoác cũ mua ở chợ.
“Con trai, thay quần áo nhanh lên, mình còn phải đi thắp hương cho ông nội.”
Tôi thở dài, khoác vào chiếc áo phao NIKKE mẹ chuẩn bị sẵn,
Thêm cái túi JA hàng fake nhìn phát biết liền, nhanh chóng chui vào ghế phụ lái.
Không gian trong xe thực ra rất thoải mái.
Dù bề ngoài trông cũ kỹ, bên trong đều đã được tôi sửa sang lại hết rồi.
Thấy tôi ngồi chật chội trong ghế phụ, bố tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:
“Con không thấy bố làm quá chuyện này đấy chứ?”
Tôi lắc đầu rất nghiêm túc:
“Không đâu.”
Từ đời ông nội, nhà tôi đã rời làng ra thành phố.
Ông nội chăm chỉ, tháo vát, rất nhanh đã đứng vững ở thành phố G, còn tự mở được nhà máy riêng.
Chẳng mấy chốc, tin này lan về quê, người trong làng nườm nượp kéo đến nhà máy ông tôi xin làm việc.
Nếu họ chịu khó làm ăn, ông tôi rất sẵn lòng dẫn mọi người cùng làm giàu.
Nhưng họ không chỉ say xỉn đi làm, còn bất chấp pháp luật, công khai trêu chọc nữ công nhân khác.
Để nhà máy vận hành bình thường, ông tôi đành phải đuổi hết họ đi.
Không ngờ họ không những kéo tới phá nhà máy, còn đi rêu rao khắp nơi rằng ông tôi làm ăn thất đức.
Bất đắc dĩ, ông nội tôi phải tuyên bố phá sản, thực chất là lặng lẽ chuyển về thành phố H.
Từ đó, năm nào ông cũng đưa bố tôi về quê bằng một cái xe cũ nát.
Từ xe ba bánh nát, đến chiếc Santana mục nát, rồi tới chiếc Volkswagen cũ kỹ bây giờ.
Cũng vì vậy mà mẹ tôi chỉ theo về quê đúng một lần, rồi chẳng bao giờ quay lại nữa.
Trước lúc đi, mẹ chất đầy gạo, mì, dầu ăn vào cốp xe.
Những thứ này thiết thực, lại không quá phô trương.
Chạy trên cao tốc 5 tiếng đồng hồ, rồi vào quốc lộ.
Xe lại xóc nảy thêm 4 tiếng trên đường làng, cuối cùng cũng tới thôn Trường Đằng nằm giữa hai ngọn núi.
Khác với mọi năm.
Năm nay cổng làng dựng hẳn một cổng hơi đỏ to tướng.
Dưới cổng còn kê hai dãy bàn dài hai bên.
Thấy chiếc Volkswagen của bố tôi tới, trưởng thôn niềm nở chạy ra đón.
Tôi và bố liếc nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy rõ vẻ ngạc nhiên:
“Định giở trò gì nữa đây?”
Có thể thấy, quãng đường trưởng thôn đi đến, bố tôi đã nghĩ rất nhiều điều.
Thậm chí có lẽ bố tôi còn nghĩ sẵn trong đầu nếu thân phận bị lộ thì phải chống chế ra sao.
Nhưng rất nhanh, chúng tôi đã biết được mục đích của trưởng thôn.
Ông ta đưa quyển sổ đỏ trong tay ra, khoanh tròn tên bố tôi bằng bút đỏ.
“Triệu Đại Quân, quyên góp 5000 tệ.”
Mặt bố tôi lập tức sầm xuống.
Không phải vì tiếc tiền, mà vì cái hành động này của Lý Phục Phương quá ngang ngược.
Khác gì cướp trắng giữa ban ngày?
Có lẽ thấy sắc mặt bố tôi khó coi quá, trưởng thôn cũng xụ mặt xuống:
“Triệu Đại Quân, đây là gây quỹ làm đường cho làng, làng mình tốt lên, ai cũng được nhờ. Làm người không thể quên gốc quên rễ.”
Bố tôi lật xem kỹ quyển sổ, thấy ai cũng có tên quyên góp, chỉ khác số tiền từ 500 tới 5000 tệ.
Lúc này ông mới nuốt giận xuống, móc điện thoại ra định chuyển khoản cho trưởng thôn.
Không ngờ trưởng thôn lập tức xua tay, trừng mắt nhìn lại:
“Cậu coi tôi là người thế nào hả, đây là tiền nộp về công quỹ, sao có thể vào túi riêng tôi được?”
Nghe vậy, sắc mặt bố tôi đỡ hơn hẳn.
Nhưng chưa kịp hỏi thêm gì, trưởng thôn đã nói tiếp:
“Thế này đi, cậu lái ngược lại 17 cây số, chỗ đó có cái hợp tác xã tín dụng, rút về 5000 tiền mặt rồi quay lại.”
“Lấy tiền xong, mới được vào làng.”
Ý tứ đã quá rõ ràng: hôm nay nếu không nộp tiền, đừng mơ mà được vào làng đốt hương cho tổ tiên.
2.
Thấy bố tôi tức đến nỗi siết chặt vô lăng, tôi vội ho nhẹ hai tiếng.
“Bố, mình đi rút thôi, cũng chẳng làm lỡ việc thắp hương cho ông nội.”
Nói rồi tôi còn khẽ gật đầu ra hiệu với ông.
Bố tôi lập tức hiểu ý.
Mỗi năm về quê cũng chỉ để đốt hương cho ông bà tổ tiên, dọn ít cỏ dại rồi đi,
Ngày thường vốn chẳng giao thiệp nhiều, vì chút tiền này cũng chẳng đáng để đôi co.
Nhưng câu nói này trong lòng Lý Phục Phương lại mang ý nghĩa khác.
Ông ta giơ ngón cái với tôi, rốt cuộc cũng cười được một cái:
“Đúng là Triệu Đại Bảo có ăn học, học cao có khác.”
Tôi cười hờ hững, quay đi trợn trắng mắt.
Con gái ông ta bằng tuổi tôi, năm năm trước đậu vào trường đại học hạng hai trong tỉnh, làm ông ta hãnh diện không thôi.
Đêm ấy còn lật tung sổ sách trong làng, mời mọc họ hàng mở tiệc ăn mừng.
Năm đó bố tôi bận tổ chức tiệc mừng đỗ đại học cho tôi nên không tham dự được, bị Lý Phục Phương gọi điện tới ba lần.
Không còn cách nào, bố tôi đành nói tôi thi không tốt, đang tính xin cho tôi vào cao đẳng.
Như vậy mới khiến ông ta chịu thôi, không làm khó nữa.
Những năm gần đây, vì làng không phát triển thêm gì, con đường bê tông làm từ trước cũng hỏng hóc khá nhiều.
Một chuyến đi về như thế này cũng ngốn mất hơn một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng khi trời chập choạng tối, chúng tôi mới quay lại được thôn Trường Đằng.
Từ xa đã thấy cổng làng sáng đèn nhấp nháy, trên trời còn bắn pháo hoa.
Đúng lúc chúng tôi tới, Lý Tinh Tinh vừa bước xuống từ một chiếc Mercedes-Benz.
Dân làng xung quanh tự nhiên làm như không nhìn thấy tôi và bố tôi,
Vui vẻ ùa về phía Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh mặt mày hớn hở, móc từ trong túi ra một xấp thẻ mua sắm,
Phát cho mỗi hộ gia đình ở đó một tấm.
Theo từng chiếc thẻ được phát ra, xung quanh vang lên những lời chúc mừng, nói cười không ngớt.
Tôi có chút hiếu kỳ, không biết con gái trưởng thôn này làm ăn gì, mới ra trường có một năm mà đã phất lên ghê gớm vậy.
Đến khi chen lại gần mới phát hiện, mấy cái thẻ mua sắm đó mệnh giá chỉ có 50 tệ, lại còn chỉ dùng được tại một chuỗi siêu thị nhất định.
Điều đó khiến tôi không khỏi nhíu mày.
Đây là thẻ mua sắm phát dịp Tết, qua mùng 15 là vô hiệu.
Mà dân làng này có ai lại chịu bắt xe hai tiếng đồng hồ chỉ để đi siêu thị tiêu cho hết 50 tệ đâu chứ?
Có lẽ hành động nhíu mày của tôi bị Lý Tinh Tinh bắt gặp.
Cô ta hất cằm nhét cho tôi một tấm.
“Giờ cậu cũng đang làm thuê ở thành phố lớn, thẻ này chắc cũng hữu dụng với cậu đấy.”
Tôi vốn định không nhận.
Dù sao công ty tôi phát thẻ mua sắm, mệnh giá thấp nhất cũng là 1000 tệ, thẻ 50 này thật sự quá nhỏ bé.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt những người xung quanh, tôi vẫn nhận lấy, khách khí nói cảm ơn một câu.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Câu cảm ơn này dường như khiến Lý Tinh Tinh rất đắc ý.
Cô ta hất mũi, liếc tôi từ trên xuống dưới, rồi cười nói:
“Người với người ấy mà, tuy rằng có chút khác biệt, nhưng cậu cũng đừng nản lòng.”
“Biết đâu chờ khi cậu lương tháng 5000 tệ rồi, cũng có thể ăn một cái Tết ra hồn đấy.”
Câu nói đó khiến tôi suýt nữa ngã ngửa.
Trong lòng không ngừng trách móc chính mình.
Ai bảo mình ham hóng chuyện làm gì, giờ lại rác tai.
Lúc tôi cầm tấm thẻ chen ra ngoài, vừa hay thấy bố tôi đang quan sát chiếc Mercedes kia.
Tôi còn chưa kịp nói câu đùa nào, bố tôi đã kéo tôi đi ra ngoài:
“Đó là xe tiếp khách của công ty mình đấy.”
“Thắp hương xong phải về tra cho rõ.”
Tôi ngạc nhiên ngoảnh lại, vừa vặn nhìn thấy Lý Tinh Tinh lên lại chiếc xe ấy.
3.
Mộ ông nội và bà nội tôi chôn sát nhau, nằm trên ngọn đồi sau ngôi nhà cũ, đây cũng là điều ông nội dặn dò kỹ trước khi mất.
Bà nội tôi mất sớm, chưa kịp hưởng phúc gì.
Nên ông nội nghĩ, nếu dưới suối vàng thật sự có ngày tháng, ông sẽ xuống đó cùng bà sống những ngày yên bình.
Bố tôi cầm liềm phát cỏ, tôi dọn dẹp mấy bụi rậm quanh mộ.
Chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh hai tấm bia mộ đã sạch sẽ, gọn gàng.
Sau đó bố đốt hương, cùng tôi cung kính dập đầu trước phần mộ ông bà.
“Con trai đã tốt nghiệp Thanh Hoa rồi, giờ đang giúp bố quản lý công ty.”
“Bố mẹ cứ yên tâm, cứ thong thả làm thần tiên an nhàn là được.”
Nhìn bức ảnh ông nội cười trên bia mộ, mắt tôi đỏ hoe, lại dập đầu thêm lần nữa.
Từ ngày tôi chào đời, ông nội đã hết mực thương yêu tôi.
Ông luôn nói:
“Chúng ta vất vả cỡ nào, cũng chỉ mong cho Đại Bảo sau này được sung sướng.”