Chương 2 - Hành Trình Đoạt Lại Cuộc Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

12

Trên điện thoại, ông chủ gửi cho tôi một dấu chấm hỏi.

Tôi ôm con ngồi trong taxi, vừa rơi nước mắt vừa nhắn tin, nói với ông ấy là tôi bị ốm nên muốn xin nghỉ.

Ông chủ lập tức gọi điện lại.

Tôi bắt máy, giọng ông ấy rất ôn hòa, còn đầy vẻ quan tâm: “Cô sao thế? Không sao chứ?”

Tôi không kìm được mà bật khóc nức nở.

Một tiếng sau, tôi ôm con ngồi trong một phòng bao.

Ông chủ sau khi nghe xong câu chuyện của tôi thì cứ nhíu mày suốt.

Tôi vừa khóc vừa nói: “Ông chủ, anh có thể cho tôi thêm một cơ hội không, giờ tôi đã trốn ra ngoài rồi, tôi sẽ không quay về nữa, như vậy có thể đáp ứng điều kiện của anh. Tôi thật sự rất cần tiền, không có ai trông con giúp nên tôi phải tự mang theo thôi. Có lẽ tôi cũng không thể quay lại công ty làm việc được nữa.”

Chồng và mẹ chồng giống như hai con quỷ dữ, bây giờ họ đã dám tùy tiện đánh đập, nhục mạ tôi, tôi càng ở lại lâu thì sau này càng thê thảm.

Tôi không thể sống ở đó, con gái tôi cũng không thể ở cùng những kẻ vô nhân tính như vậy.

Tôi muốn tự mình chăm sóc con, nếu ông chủ mua sữa của tôi, thì ít nhất tôi vẫn còn 500 nghìn để tiêu trong một thời gian dài.

Tôi vốn rất tiết kiệm.

13

Ông chủ suy nghĩ một lát rồi nói với tôi: “Nhỡ đâu chồng và mẹ chồng cô tìm thấy cô thì sao?”

Tôi hơi sợ hãi, tôi thật sự sợ lại bị đánh.

Chuyện này báo cảnh sát cũng chẳng ích gì.

Cảnh sát thường không quản mấy việc này, nói là việc riêng trong nhà, cùng lắm là giáo huấn chồng và mẹ chồng tôi vài câu, chẳng thấm thía gì với bọn họ cả.

Trước đây tôi từng gặp một cô gái bị chồng đánh, bị bố chồng đánh, sau khi báo cảnh sát, cảnh sát còn hỏi cô ấy có phải do cô ấy làm sai chuyện gì nên mới bị đánh không, chồng và bố chồng cô ấy chẳng bị làm sao cả, về nhà còn đánh cô ấy thê thảm hơn.

Cô gái đó còn chẳng thèm ly hôn mà bỏ trốn luôn.

Tôi rất mông lung, có lẽ tôi cũng phải dẫn theo con bỏ trốn thôi.

Bây giờ chẳng dám mơ mộng đến chuyện ly hôn.

Vì chắc chắn bọn họ sẽ cướp con để uy hiếp tôi.

Ông chủ nói: “Nếu cô yên tâm thì có thể đến chỗ tôi ở, chỗ tôi có biện pháp an ninh rất tốt, như vậy cô cũng có thể cung cấp sữa cho tôi kịp thời. Cô còn có thể làm việc giúp việc ở nhà tôi, hàng tháng tôi vẫn trả lương cho cô như thường. Đúng rồi, tay nghề nấu nướng của cô thế nào?”

Tôi vội nói: “Tôi nấu ăn rất ngon.”

Cứ như vậy, tôi dọn vào ở trong nhà của ông chủ, còn mang theo cả con.

Ông chủ thật sự rất có tình người.

Còn rất quan tâm đến tôi.

Ông ấy bảo tôi cứ dưỡng sức trước đã, để phục hồi tinh thần.

Tôi vâng lời.

Ông ấy còn mua cho tôi rất nhiều đồ dùng trẻ em, tất cả đều được giao thẳng đến biệt thự của ông ấy, còn có cả quần áo thay đổi cho tôi nữa.

Nếu ông chủ bằng lòng, tôi thật sự muốn làm giúp việc ở nhà ông ấy cả đời.

14

Ở được vài ngày, tôi cũng làm theo yêu cầu của ông chủ, vắt sữa cho ông ấy.

Sau đó tôi dần nhận ra, ông chủ tự mình uống số sữa đó.

Người giàu đúng là có nhiều kiểu cách thật.

Trước đây tôi cũng từng nghe nói có người mua sữa người để uống.

Nhưng tôi không rỗi hơi mà quản chuyện của người khác.

Ở nhà ông chủ, tôi cảm thấy một sự an toàn và bình yên chưa từng có.

Giống như được trở lại sự tự do và vui vẻ của thời chưa kết hôn vậy.

Sau khi kết hôn với chồng, tôi mang thai rất nhanh.

Chồng tôi cũng bắt đầu trở nên lười biếng, tôi phải giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp.

Hơn nữa vì tôi bị sa thải, anh ta mặc nhiên nghĩ rằng tôi nên làm việc nhà, còn anh ta thì thường xuyên về rất muộn, hỏi đến là bảo đang tăng ca.

Đôi khi tôi nghĩ chồng cưới mình về chẳng qua là để tìm một người giúp việc miễn phí, lại còn có thể ngủ cùng.

Nhưng ở nhà ông chủ, tôi cũng giặt giũ nấu cơm dọn dẹp như vậy, nhưng ông chủ trả lương 20 nghìn mỗi tháng, ông ấy còn rất ôn hòa với tôi, còn hỏi han xem tôi có mệt không.

Ông ấy còn mua đồ dùng trẻ em cho con gái tôi nữa.

Tôi đã kể lại chuyện mình gặp phải cho cô bạn thân nghe.

15

Bạn thân tôi thở dài một tiếng…

Dặn tôi hãy liên lạc với nó bất cứ lúc nào, nó sợ ông chủ cũng là người xấu.

Thực ra lúc trước cũng có một anh chàng phú nhị đại theo đuổi tôi, chỉ là anh ta không dụng tâm với tôi bằng chồng tôi, lúc đó anh ta cũng không mua quà cho tôi mà toàn chuyển tiền trực tiếp, tôi cảm thấy mình như bị xúc phạm vậy…

Lúc đó đầu óc tôi vẫn còn u mê lắm.

Tôi rất hối hận vì đã không nghe lời bạn thân.

Thực ra trước đây tôi không có quá nhiều khao khát về tiền bạc, tôi chỉ hy vọng có ai đó yêu mình, chân thành với mình, rồi hai người bình bình lặng lặng mà hạnh phúc đi hết cuộc đời.

Tôi từng nghĩ đó là trạng thái cuộc sống lý tưởng nhất.

Bây giờ tôi không còn nghĩ như vậy nữa.

16

Ở nhà ông chủ, con gái tôi cũng không thường xuyên bị làm cho sợ hãi đến phát khóc.

Tôi thấy cực kỳ tốt.

Trạng thái của tôi cũng tốt lên rất nhiều.

Bạn thân bảo tôi bây giờ hãy chăm con, tiết kiệm tiền, và học thêm tiếng Anh.

Trước đây bạn thân cũng khuyên tôi rất nhiều, bảo tôi đừng suốt ngày yêu đương mù quáng nữa, phải nghĩ cách nâng cao bản thân, hoặc đi kiếm tiền.

Lúc đó tôi hoàn toàn không lọt tai chữ nào.

Bây giờ tôi nghĩ thông rồi.

Bạn thân tôi thông minh hơn tôi, lại còn thật lòng muốn tốt cho tôi, nên tôi phải nghe lời nó.

Thế là sau khi làm xong những việc cần làm, có thời gian rảnh là tôi bắt đầu học tiếng Anh.

Bạn thân còn bảo tôi hãy quay lại quá trình học tiếng Anh rồi cắt ghép thành vlog để làm sáng tạo nội dung trên mạng xã hội.

Tôi cũng có ghi hình lại.

Nhưng tôi chưa đăng.

17

Ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua.

Có một buổi tối, ông chủ đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi sang phòng ông ấy…

Trong điện thoại, giọng ông ấy rất yếu ớt, cảm giác như đang lâm trọng bệnh vậy.

Bé con đã ngủ rồi, tôi vội vàng chạy sang phòng ông chủ.

Ông chủ đang ngồi bệt dưới đất một cách không còn chút sức lực nào, trên trán đầy mồ hôi.

Tôi vội hỏi: “Ông chủ, anh sao thế này?”

Ông chủ nói: “Tôi lại phát bệnh rồi.”

“Để tôi gọi xe cấp cứu cho anh!”

“Không cần đâu, căn bệnh quái ác này, chỉ có uống sữa người mới có tác dụng thôi.”

Số sữa đó, quả nhiên là ông chủ tự mình uống.

Tôi vội vàng nói: “Vậy để tôi đi vắt ra ngay bây giờ.”

Ông chủ lắc đầu: “Uống trực tiếp, hiệu quả mới là tốt nhất.”

Rồi ông chủ lại ra giá.

Ông ấy nói: “Tôi đưa cô 5 triệu, có thể uống trực tiếp được không?”

18

Tôi thậm chí không hề do dự lấy một giây.

5 triệu, đủ để thay đổi cuộc đời tôi rồi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh ông chủ, cẩn thận nâng đầu ông ấy dựa vào lòng mình…

Trong không khí tràn ngập sự im lặng và bầu không khí ngượng ngùng.

Chỉ có tiếng nuốt sữa thỉnh thoảng truyền lại từ phía ông chủ…

Uống xong một bên, ông ấy lại uống bên còn lại…

Sắc mặt ông ấy cũng tốt lên rất nhiều…

Cho đến khi kết thúc, tôi vội vàng mặc lại quần áo cho chỉnh tề.

Ông ấy cũng đã lấy lại vẻ mặt như bình thường, nói với tôi: “Đa tạ cô.”

Tôi ngượng nghịu đáp: “Ông chủ, vậy tôi xin phép ra ngoài.”

Ông ấy ừ một tiếng.

19

Buổi đêm, tôi nằm mơ thấy một giấc mơ xuân.

Tôi mơ thấy ông chủ, chúng tôi đã làm những chuyện không thể diễn tả bằng lời…

Tôi cảm thấy bản thân mình thật kỳ lạ.

Tôi thế mà lại nảy sinh những tâm tư không nên có với ông chủ…

Ông chủ định chuyển 5 triệu cho tôi.

Tôi ngập ngừng hỏi: “Ông chủ, anh có quen biết luật sư nào giỏi không? Kiểu người có thể giúp tôi ly hôn ấy, tôi sợ số tiền anh vừa đưa cho tôi, nhỡ đâu bị chồng tôi biết được, anh ta sẽ đòi chia tiền của tôi.”

Đây cũng là điều bạn thân nói với tôi, nó bảo tiền bây giờ là tài sản chung của vợ chồng, nếu chồng muốn cướp con, muốn chia tài sản của tôi thì đều rất dễ thực hiện.

Hơn nữa cho dù tôi bị bạo lực gia đình, thẩm phán cũng chưa chắc đã tuyên cho ly hôn, vì kiểu này cũng chưa được tính là tình cảm rạn nứt hoàn toàn.

Nói tóm lại, xã hội này là vậy đó.

Phụ nữ là nhóm người yếu thế, không được bảo vệ, lại còn bị một lũ sói lang hổ báo bắt nạt.

Bạn thân tôi cũng chỉ là người bình thường, nó thông minh hơn tôi nhưng cũng không có quyền thế.

Nó không thể thực sự giúp tôi thoát khỏi tay chồng.

Nhưng ông chủ là phú nhị đại, biết đâu ông ấy có cách.

Cuộc hôn nhân thất bại với chồng đã dạy tôi phải biết nghe lời khuyên, đặc biệt là phải nghe lời khuyên của những người thông minh và giỏi giang hơn mình.

20

Ông chủ nhìn tôi, đầy thương hại nói: “Dưới hệ thống pháp luật này, cô không có cách nào ly hôn đâu. Nếu tôi là chồng cô, tôi cũng sẽ không để cô đi.”

Sự thất vọng và sợ hãi của tôi hiện rõ mồn một.

Bạn thân tôi cũng từng nói, nó bảo chồng cưới tôi về là có được một người giúp việc miễn phí, lại còn sinh con cho anh ta, ngủ với anh ta không tốn tiền, anh ta sẽ không bao giờ buông tha cho tôi đâu.

Hơn nữa tôi còn rất xinh đẹp, có thể thỏa mãn thói hư vinh của anh ta.

Vậy thì tôi chỉ còn cách trốn đi mãi mãi, không để anh ta tìm thấy.

Tôi có thể làm giúp việc cho ông chủ cả đời.

Những người giàu có như họ đều cần những người giúp việc trung thành, đáng tin cậy.

Trong lòng tôi đã nghĩ đến cuộc sống sau này rất xa xôi.

Nhưng ông chủ lại nói: “Tuy nhiên, dùng biện pháp đặc biệt thì có thể đạt được mục đích ly hôn.”

Biện pháp đặc biệt mà tôi nghĩ tới là đi liều mạng với bọn họ.

Nhưng tôi còn có con phải nuôi.

Lúc hận chồng và mẹ chồng nhất, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc dùng một gói thuốc chuột để giết chết bọn họ.

Nếu tôi không ly hôn, bọn họ sẽ lại làm hại những cô gái tiếp theo.

Chồng tôi sẽ dùng vẻ ngoài giả tạo để lừa gạt các cô gái lọt vào hố bùn này.

21

Ông chủ nói: “Tôi có một người bạn, tôi có thể giúp cô nói chuyện với anh ấy một tiếng.”

Tôi vội vàng gật đầu.

Tôi đã kéo toàn bộ liên lạc của chồng vào danh sách đen.

Nhưng vài ngày sau, một số điện thoại mới gọi vào máy tôi.

Là giọng của chồng tôi.

Anh ta khóc lóc thảm thiết: “Vợ ơi, anh đồng ý ly hôn với em, cầu xin em đừng cho người đến đánh anh nữa hu hu hu…”

Ông chủ đã dặn trước với tôi rằng, nếu gặp phải kiểu nói chuyện này, tuyệt đối không được thừa nhận, nếu không sẽ biến thành bằng chứng chống lại mình.

Thế nên tôi lập tức phản bác: “Anh nói gì tôi không hiểu, tôi cũng không nói là muốn ly hôn với anh. Tôi chỉ vì sợ anh và mẹ anh bạo hành nên mới bỏ chạy thôi.”

Giọng anh ta trở nên hung ác: “Cao Vũ, con tiện nhân này, muốn ly hôn à, cô nằm mơ đi! Trước đây lão tử đây làm trâu làm ngựa hầu hạ cô, cô còn chưa trả nợ cho lão tử, còn chưa sinh con trai cho lão tử, cô muốn đi à, mơ đi!”

Tôi bị sự ác độc trần trụi của anh ta làm cho khiếp sợ.

Nhưng nghĩ lại những chuyện cầm thú mà anh ta đã làm với mình, tôi lẽ ra phải biết sớm rằng anh ta vốn dĩ không phải là người.

22

Chồng tôi tiếp tục chửi rủa: “Con đĩ thối này, ra ngoài mồi chài được thằng nào rồi? Biết cô lăng loàn thế này, lão tử đã nên mang cô về quê, nhốt cô vào lồng sắt!”

Tôi run giọng hỏi: “Trước khi kết hôn, anh đối xử tốt với tôi như vậy, đều là giả vờ sao?”

Tôi đã ghi âm lại rồi.

Tôi thỉnh cầu ông chủ đi cùng tôi đến báo cảnh sát.

Nhưng cảnh sát nói: “Đoạn ghi âm này chỉ chứng minh được anh ta đe dọa cô, nhưng hai người là vợ chồng, đó là việc riêng trong nhà, cùng lắm thì chúng tôi tạm giữ anh ta vài ngày, nhưng thực tế thì cũng chẳng giữ đâu.”

Nghĩa là vô ích.

Tôi cảm thấy lòng mình lạnh toát.

Tôi thật sự hy vọng có một thứ như “Tiệm cầm đồ số 8”, để tôi có thể giao dịch, trừng trị những loại cặn bã như chồng và mẹ chồng.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)