Chương 1 - Hành Trình Đoạt Lại Cuộc Đời
Ông chủ gọi tôi lên.
Tôi rất căng thẳng, chỉ sợ ông ấy muốn cắt giảm nhân sự.
Nếu bị sa thải, tôi sẽ không còn nguồn thu nhập nào nữa.
Trước đây khi mang thai sinh con gái Tráng Tráng, tôi đã bị công ty ép nghỉ việc.
Sau khi tiền khám thai và nằm viện giữ thai tiêu sạch khoản tiết kiệm ít ỏi của mình, tôi chỉ còn cách ngửa tay xin tiền chồng.
Mỗi lần đưa tiền, chồng tôi đều tỏ vẻ miễn cưỡng.
Hết khuyên tôi cái này không nên mua, lại bảo cái kia không đáng tiêu.
Cuối cùng chốt hạ một câu: “Anh cũng hết tiền rồi.”
May mà sữa tôi dồi dào, có thể nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ, không phải tốn tiền mua sữa công thức.
But tã giấy của con phải tiêu tiền, quần áo cũng phải tiêu tiền.
Quần áo con bé đang mặc đều đã chật cả rồi.
Mùa đông sắp đến, cũng nên mua thêm đồ ấm.
Nếu không nhờ tôi may mắn tìm được công việc hiện tại e là con tôi đến tã cũng không có mà dùng, áo ấm cũng không có mà mặc.
2
“Cô không cần phải căng thẳng.”
Ông chủ ngồi đối diện tôi, giọng nói ôn hòa.
Ông chủ năm nay 33 tuổi, trông rất nho nhã, điềm đạm.
Là kiểu người rất dễ khiến người khác có thiện cảm.
“Lần này tôi tìm cô là có chút việc riêng.”
Tôi thả lỏng hơn đôi chút.
Ông chủ mỉm cười nhẹ với tôi.
Ông chủ rất đẹp trai.
Mà điều khiến tôi ghen tị hơn cả là nhìn ông ấy biết ngay sinh ra trong gia đình khá giả, không thiếu tiền.
Tôi thật sự ước gì mình cũng được như ông ấy.
Tôi cũng cực kỳ hối hận vì năm đó chẳng hiểu chuyện gì đã vội vàng kết hôn sinh con với chồng.
Giờ đây cuộc sống khổ không thấu, lại còn làm khổ lây sang cả con cái.
3
“Cô đang trong thời kỳ cho con bú phải không? Tôi muốn mua một ít sữa của cô, được chứ? Cô yên tâm, tôi sẽ trả phí.”
Tôi mặc nhiên nghĩ rằng trong nhà ông ấy có trẻ nhỏ, hoặc bạn bè có con mà không đủ sữa nên mới muốn mua sữa mẹ.
Trong nhóm các bà mẹ bỉm sữa của tôi cũng có người thiếu sữa muốn mua lại.
Nhưng đa phần mọi người đều không lấy tiền, sữa nhiều thì cứ thế mà cho thôi.
Thế nên tôi cũng nói:
“Ông chủ, nếu anh cần thì không cần đưa tiền đâu, con nhà tôi ăn không hết, thừa ra cũng phải đổ đi thôi.”
Ông chủ vội nói:
“Không được, tôi không thích nợ ân tình của người khác.”
“Hơn nữa tôi hy vọng có thể được cung cấp đúng giờ mỗi ngày, nếu cô không thu phí, tôi cũng ngại đưa ra yêu cầu.”
À, hóa ra còn có yêu cầu nữa.
Nếu không lấy tiền mà người ta lại đưa ra yêu cầu thì đúng là không ổn thật.
Thế là tôi gật đầu nói:
“Vậy cũng được, nhưng không cần nhiều quá đâu, lấy tượng trưng là được rồi.”
Lấy lòng được ông chủ thì chắc chắn sau này ông ấy sẽ không sa thải tôi.
Ông chủ kết bạn WeChat với tôi, rồi chuyển thẳng 500.000 qua.
…!
4
Tôi sững sờ nhìn ông chủ:
“Thế này nhiều quá rồi!”
Ông chủ vội ngăn tôi lại:
“Đừng từ chối. Yêu cầu của tôi rất nhiều, hơn nữa cô đã từng khám sức khỏe, tôi yên tâm về tình trạng cơ thể của cô.”
“Ngoài ra tôi còn có vài yêu cầu khá thất lễ nên mới đưa ra mức giá cao như vậy.”
Nhìn con số 500 nghìn kia, lòng tôi chua xót vô cùng.
Trong thẻ của tôi lúc này chỉ còn hơn 80 đồng.
Bữa trưa ở công ty tôi cũng không ăn, toàn ra phòng trà ăn bánh quy và bánh mì miễn phí để tiết kiệm tiền.
Tôi thật sự quá nghèo.
Cũng chính vì nghèo nên chồng và mẹ chồng đối xử với tôi rất tệ, tôi thậm chí còn không dám ly hôn.
Bởi vì nếu ly hôn, họ có thể sẽ giành quyền nuôi con với tôi, mà tôi chưa chắc đã giành thắng được.
Giành được con rồi tôi cũng chẳng có ai trông giúp, vẫn phải cậy nhờ mẹ chồng trông cháu.
Hơn nữa rời bỏ chồng rồi tôi phải tự mình thuê nhà, lại thêm một khoản chi phí lớn.
Nên tôi cực kỳ hối hận vì ngày trẻ không hiểu chuyện đã vội vàng kết hôn sinh con.
Giờ đây mỗi bước đi đều gian nan.
Nếu có được 500 nghìn này của ông chủ, khó khăn của tôi có thể được giải quyết phần lớn.
5
Ông chủ nói ra các yêu cầu của mình.
“Thứ nhất, mỗi ngày cô phải đến văn phòng tôi để vắt sữa. Không được làm ở nơi khác, nếu không tôi không thể đảm bảo độ sạch sẽ và an toàn của sữa.”
Tôi thấy điều này hợp lý.
Nghe nói ông chủ vốn là một phú nhị đại, người giàu chắc chắn là sợ bị hãm hại rồi.
“Thứ hai, để đảm bảo dinh dưỡng của sữa, cô phải ăn ba bữa do đầu bếp nhà tôi chuẩn bị.”
Người giàu đúng là cầu kỳ thật.
Nhưng như vậy cũng tốt cho con gái tôi, bản thân tôi cũng được lợi.
Không phải về nhà ăn cơm tối, không phải đối mặt với mẹ chồng và chồng — thật sự quá tuyệt vời.
“Thứ ba, tôi hy vọng trong thời gian cung cấp sữa, cô không được có quan hệ vợ chồng.”
Tôi: ???
Đúng là khá xúc phạm.
Nhưng người ta đã đưa 500 nghìn rồi.
Mà tôi cũng chẳng còn muốn gần gũi với chồng nữa.
Thế là, tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.
6
Tôi đi vào phòng nghỉ của ông chủ để vắt sữa.
Thực ra cảm giác vẫn thấy khá hổ thẹn.
Bước vào không gian riêng tư của ông ấy để làm một việc riêng tư như thế này.
Cũng may sau khi làm mẹ, cảm giác xấu hổ của tôi đã giảm xuống mức thấp nhất.
Vì tiền, vì tương lai của tôi và con gái, tôi cắn răng vắt sữa thật nhanh.
Tôi cầm hai bình sữa đi ra.
Vô cùng ngượng ngùng hỏi:
“Ông chủ, tôi làm xong rồi, có cần tôi cất vào tủ lạnh giúp anh không?”
Ông ấy không ngẩng đầu lên, đáp:
“Cứ để trên bàn cho tôi, lát nữa tôi tự xử lý.”
7
Bữa tối là ông chủ bảo tôi lên văn phòng của ông ấy để ăn.
Dinh dưỡng vô cùng phong phú, hương vị cũng rất ngon.
Tôi vắt sữa thêm một lần nữa rồi mới tan làm về nhà.
Việc đầu tiên là tôi chuyển số tiền vừa nhận được vào thẻ ngân hàng của mình.
Tôi sợ bị chồng phát hiện.
Tôi muốn ly hôn với anh ta.
Mớ nước trong não tôi, sau khi trải qua hai sự kiện trọng đại là kết hôn và sinh con, giờ cũng đã đổ ra gần hết rồi.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Công việc của tôi cần phải vượt qua thời gian thử việc đã, phải có thu nhập ổn định rồi mới tính tiếp được.
500 nghìn ông chủ đưa chính là chỗ dựa tinh thần của tôi.
Còn phải đợi con gái lớn thêm chút nữa, tôi có thể gửi con bé vào lớp nhà trẻ.
Nhưng gửi đi cũng không yên tâm.
Mà tôi lại chẳng tìm được ai trông giúp.
Nên tạm thời vẫn chưa thể ly hôn ngay được.
8
Sau khi về nhà, mẹ chồng đưa con cho tôi rồi bà ta đi nhảy quảng trường.
Chồng tôi thì cầm điện thoại chơi game.
Lương anh ta cũng không cao, trước đây tôi còn hy vọng anh ta có thể đỡ đần tôi một tay.
Nhưng hễ bảo anh ta làm việc gì, anh ta lại nói mình phải ôn thi, bảo là thi công chức để đưa tôi đi hưởng phúc.
Càng bảo thì anh ta càng tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Trước khi mang thai, chồng đối với tôi trăm phương nghìn kế, vô cùng kiên nhẫn.
Giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, một mình anh ta bao thầu hết.
Anh ta còn nói sẽ nuôi chiều tôi như nuôi một bông hoa vậy.
Anh ta có thể tích cóp ba tháng lương để đưa tôi đi chơi.
Cái túi tôi thích, tôi đã bảo thôi vì quá đắt, vượt quá khả năng tiêu dùng của chúng tôi, anh ta liền đi mượn tiền bạn bè để mua cho tôi.
Lúc đó tôi đã nghĩ, đó chính là tình yêu.
Dù anh ta không có tiền, tôi cũng sẵn lòng gả cho người đàn ông toàn tâm toàn ý vì mình.
Nhưng sau khi tôi mang thai, anh ta cứ như biến thành một người khác vậy.
Việc nhà không làm, tiền không đưa, lại còn luôn miệng bảo phải tiết kiệm tiền.
Nếu anh ta nói vậy từ sớm, tôi đã chẳng bao giờ ở bên anh ta.
9
Tôi bế con trong phòng để cho con bú.
Nhìn căn phòng thuê chật hẹp, bừa bộn, tôi cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng vô cùng, tôi không thể tưởng tượng nổi con mình cũng phải theo mình chịu khổ thế này.
Buổi tối con ngủ cùng chúng tôi.
Chồng tôi tiến lại gần lôi kéo quần tôi.
Trước đây khi làm chuyện này, anh ta sẽ hết sức chiều chuộng tôi, khiến tôi cảm thấy mình được trân trọng.
Còn bây giờ, tôi chỉ thấy anh ta coi mình như một công cụ giải tỏa.
Không có lấy một chút dạo đầu hay dịu dàng nào.
Tôi không đồng ý.
Anh ta thiếu kiên nhẫn: “Bao lâu rồi, có thể làm chuyện đó được rồi.”
Trong lúc giằng co, tôi đã tát chồng một cái.
Chồng tôi liền tát trả lại tôi một cái.
Trong bóng tối, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.
Anh ta lại định xé áo tôi.
Tôi vớ lấy cái điện thoại, nhắm thẳng đầu anh ta mà đập xuống.
Chồng tôi bật đèn lên, rồi gầm lên với tôi: “Cao Vũ, cô phát điên cái gì đấy?”
Tôi không dám chọc giận anh ta thêm nữa, bộ dạng anh ta trông rất đáng sợ.
Con bé bị làm cho thức giấc, khóc váng lên.
Tôi ôm lấy con để dỗ dành.
Chồng tôi càng thêm tức giận, anh ta đẩy mạnh tôi một cái, tôi tránh không kịp, ôm con ngã nhào xuống đất.
10
May mà tôi tiếp đất trước, tôi giơ con lên cao nên không để con bé bị ngã.
Mẹ chồng xông vào.
Chẳng nói chẳng rằng, bà ta lao lên tát tôi mấy cái, mắng nhiếc: “Sinh ra cái đồ lỗ vốn này, còn dám cãi lời con trai tao! Đúng là loạn rồi!”
Tôi hoàn toàn không có sức chống trả.
Con bé bị dọa sợ đến mức khóc thét lên.
Chồng tôi lạnh lùng nhìn mẹ chồng đánh tôi.
Đánh xong, bà ta hằn học nói: “Liệu hồn mà hầu hạ con trai tao cho tốt, không thì tao cho mày biết tay.”
“Loại đàn bà đã kết hôn sinh con như mày thì không còn giá trị gì đâu, phải làm trâu làm ngựa cho con trai tao!”
Mẹ chồng lại nói với chồng: “Đàn bà là phải đánh, đánh mới nghe lời, trước đây con đối xử với nó tốt quá nên nó mới không biết mình là ai đấy.”
Chồng tôi đáp: “Con biết rồi mẹ, mẹ bế con bé đi đi.”
Mẹ chồng định lại gần cướp lấy đứa bé.
Tôi biết chồng tôi muốn làm gì.
Trước đây khi tôi không muốn, anh ta cũng từng cưỡng ép tôi.
Anh ta còn nói: “Kết hôn rồi còn bày đặt giả vờ! Cứ cưỡng bức cô đấy thì đã sao, báo cảnh sát người ta cũng chẳng thèm quản đâu!”
tôi sợ hãi đến mức run bần bật.
Tôi không phải là đối thủ của hai người bọn họ.
Hơn nữa tôi còn có con.
Trước khi sinh con, thái độ của bọn họ chỉ là thiếu kiên nhẫn.
Nhưng vẫn còn tìm một cái cớ để lấy lệ.
Sau khi sinh con xong, không chỉ thiếu kiên nhẫn, mà bọn họ bắt đầu chửi bới và đánh đập tôi.
11
Ngày hôm sau, tôi mang khuôn mặt sưng húp ra khỏi nhà đi làm.
Nhưng tôi không đến công ty.
Tôi tìm một cửa hàng KFC, ngồi lỳ ở đó một tiếng đồng hồ.
Sau đó tôi mua một thanh sắt rồi quay về nhà.
Tôi chuẩn bị mang con đi, nếu mẹ chồng ngăn cản, tôi sẽ đánh nhau với bà ta.
Phải thắng ngay lập tức, nếu không tôi sợ bà ta sẽ làm hại đến con.
Đây chính là nỗi đau khi gả vào một gia đình sói lang hổ báo.
Nhưng lúc đó tôi còn chưa hiểu gì, cũng chẳng có ai dạy tôi cả, chồng tôi quả thực từng đối xử với tôi rất tốt, tôi hoàn toàn không lường trước được những cái tốt đó đều là do anh ta giả tạo, duy chỉ có cái nghèo của anh ta là thật.
Tôi mở cửa bước vào.
Mẹ chồng đang nấu cơm, con thì đang ngủ.
Tôi lén lấy hết giấy tờ tùy thân rồi bế con đi.
Mẹ chồng thấy tôi bế con cũng không mảy may để ý, chắc bà ta nghĩ tôi chỉ bế con xuống dưới tản bộ thôi.