Chương 1 - Hận Tận Xương Tủy
Ngày Giang Đình Ngạn bị bắt cóc, tôi bỏ mặc anh ta mà đi thẳng.
Sau đó, anh ta trở thành người nắm quyền nhà họ Giang, bỏ qua tất cả hiềm khích cũ, cưới tôi trong ánh hào quang.
Mọi người đều nói, Giang Đình Ngạn yêu tôi đến tận xương tủy.
Cho đến sau này, khi tôi bị bắt cóc vì anh ta—
Anh ta ở đầu dây bên kia cười nhạt, nói: “Đừng để cô ta chết dễ dàng như thế.”
Tên bắt cóc cười nhạo tôi vì đã đặt sai tình cảm.
Nhưng tôi chỉ ngơ ngác hỏi: “Anh ta là ai?”
Giang Đình Ngạn không biết rằng, tôi đã sớm mắc bệnh.
Trong mỗi ngày anh ta căm ghét tôi, tôi đều từng chút, từng chút quên đi quá khứ giữa chúng tôi.
1
Ngày trước khi tôi bị bắt cóc, Giang Đình Ngạn đang đi công tác nước ngoài.
Lẽ ra có một buổi tiệc mà chúng tôi cần cùng nhau tham dự.
Anh ta không về kịp, nên để tôi đi một mình.
Để xin lỗi, anh ta cho người gửi về một chiếc dây chuyền.
Trong buổi tiệc, có người nhận ra dây chuyền, mắt sáng lên thốt lên:
“Đây không phải dây chuyền của buổi đấu giá hôm qua sao? Hình như được mua với giá tám triệu!”
“Hôm nay đã xuất hiện ở đây, chắc chắn được gửi về bằng chuyên cơ.”
“Cô Giang, tổng giám đốc Giang yêu cô thật sự tận xương tủy!”
Tôi và Giang Đình Ngạn kết hôn hai năm, mọi người đều nói, anh ta yêu tôi điên cuồng.
Năm đó, anh ta bị bắt cóc, tôi đã bỏ mặc anh ta mà đi.
Nhưng sau đó, anh ta trở thành người nắm quyền nhà họ Giang, không để bụng chuyện cũ, cưới tôi trong sự ngưỡng mộ của bao người.
Anh ta đưa tôi đi khắp nơi, trước mặt mọi người luôn tỏ ra chu đáo, ân cần.
Sự yêu thương thể hiện rõ ràng đến mức, suýt chút nữa, tôi đã tin.
Nếu như tôi chưa từng vô tình lật thấy cuốn nhật ký của anh ta.
Trong cuốn sổ đó, đầy kín những dòng chữ ghi lại sự căm ghét anh ta dành cho tôi.
Giang Đình Ngạn cưới tôi, không phải vì yêu.
Anh ta chỉ muốn giam cầm tôi bên cạnh mình, chờ một thời điểm thích hợp để từng chút, từng chút hành hạ tôi.
2
Thời điểm đó đến rất nhanh.
Ngày hôm sau, trước khi Giang Đình Ngạn trở về nước, tôi bị bắt cóc.
Tên bắt cóc gọi cho anh ta, đòi năm mươi triệu tiền chuộc.
Giang Đình Ngạn không chút do dự trả lời: “Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Tên bắt cóc sung sướng quay đầu nhìn tôi, nói:
“Chồng cô đúng là yêu cô thật lòng, năm mươi triệu, không chần chừ lấy một giây, nói cho là cho.”
Tôi gật đầu phụ họa, nhưng trong đầu lại choáng váng.
Trước khi ra ngoài, tôi nghĩ sẽ sớm trở về nên không mang thuốc theo.
Cơ thể tôi vốn đã có vấn đề, chỉ cần một ngày không uống thuốc, trí nhớ sẽ hỗn loạn và suy giảm.
Nếu Giang Đình Ngạn thực sự yêu tôi, không thể nào không biết rằng tôi đang mắc bệnh.
…
Tôi ngất đi một lúc.
Khi tỉnh dậy, tôi nghe hai tên bắt cóc đang tức tối chửi rủa.
“Hắn không phải rất yêu vợ hắn sao? Tắt máy là thế nào?”
“Tập đoàn Giang thị chẳng lẽ ngoài mặt thì rực rỡ, thực tế lại sắp phá sản?”
“Chết tiệt! Vậy chẳng phải chúng ta làm không công rồi sao?”
Tên cầm đầu bọn bắt cóc quay đầu thấy tôi tỉnh, tức tối lao đến và tát tôi một cái.
“Nói! Nhà họ Giang bây giờ có còn tiền không?”
Tất nhiên là có.
Giang Đình Ngạn là người có đầu óc kinh doanh nhất trong mấy đời kế thừa của nhà họ Giang.
Sau khi anh ta nắm quyền, giá trị tập đoàn Giang Thị tăng lên gấp mấy chục lần.
Năm mươi triệu, đối với nhà họ Giang, chỉ là chuyện nhỏ như con kiến.
Việc tắt máy…
Chỉ có thể chứng minh một điều: Giang Đình Ngạn không muốn cứu tôi.
Những căm hận từng được giấu kín trong nhật ký, cuối cùng cũng lộ rõ dưới ánh sáng.
Tôi nói: “Thực ra Giang Đình Ngạn không yêu tôi, anh ấy rất hận tôi.”
Năm đó, sau khi bị bắt cóc, anh ta kéo lê một chân gãy chạy trốn trong rừng suốt ba ngày mới thoát được.
Khi gia đình họ Giang tìm thấy anh ta, anh ta đã hấp hối.
Nhưng câu hỏi đầu tiên anh ta thốt ra là: “Thịnh Hạ đâu?”
Thịnh Hạ bỏ chạy rồi.
Sau khi biết anh ta bị bắt cóc, cô ấy đã bỏ mặc anh ta mà đi.
Giang Đình Ngạn chưa bao giờ hỏi tôi, tại sao lại bỏ đi vào lúc đó.
Cũng chưa bao giờ hỏi tại sao sau khi anh ta nắm quyền nhà họ Giang, tôi lại bất ngờ xuất hiện trước mặt anh ta.
Dường như, tôi làm gì cũng không quan trọng.
Người ta gọi đó là “yêu đến tận xương tủy”.
Chỉ có tôi biết, đó không phải tình yêu, mà là căm hận.
Mỗi ngày anh ta giả vờ yêu tôi, thật ra là một ngày anh ta hận tôi.
3
Tôi kể với bọn bắt cóc câu chuyện giữa tôi và Giang Đình Ngạn.
Nhưng bọn chúng không tin.
Chúng tiếp tục gọi cho anh ta.
Cuối cùng, ba ngày sau, cuộc gọi được kết nối.
Khi đó, vì ba ngày không uống thuốc, trí nhớ của tôi đã suy giảm đến mức quên mất anh ta là ai.
Ở đầu dây bên kia, Giang Đình Ngạn cười nhạt: “Một đồng tôi cũng không trả, muốn giết thì cứ giết.”
“Tốt nhất… đừng để cô ta chết dễ dàng quá.”
Bọn bắt cóc sững sờ.
Cúp máy xong, chúng quay lại cười nhạo tôi:
“Thật phí cho cô yêu hắn đến vậy, suýt chút nữa mất mạng vì hắn, thế mà hắn chẳng quan tâm cô sống hay chết.”
“À mà, đến giờ hắn vẫn chưa biết tại sao cô rời đi, đúng không?”
“Không phải câm đâu, hắn không hỏi thì cô cũng không nói à?”
Tôi cố gắng lục tìm trong trí nhớ xem người đó là ai, nhưng cuối cùng chỉ thấy trống rỗng.
Tôi ngơ ngác nhìn bọn bắt cóc, hỏi: “Anh ta là ai?”
Bọn chúng ngớ người, rồi một tên bước đến sờ trán tôi.
“Đâu có sốt, cô giả ngốc cái gì?!”
Tôi không giả ngốc, tôi thực sự không biết chúng đang nói về ai.
Không nhớ mình từng suýt mất mạng vì ai.
Cũng không biết ai là người không quan tâm đến mạng sống của tôi.
Những chuyện mà “hắn không hỏi, tôi cũng không nói”, tôi đã quên sạch.
Người đó ở trong trí nhớ của tôi, nhưng tôi không biết anh ta là ai.
Bọn bắt cóc nghĩ tôi đang chơi trò gì đó với chúng, tức tối định ném tôi xuống biển.
“Dù sao cũng không lấy được tiền, cho cá ăn đi!”
“Tôi thấy được đấy!”
Tôi bị ném xuống biển.
Khi đang chìm dần xuống, tôi nhìn thấy từ xa có một bóng người lao tới.
“Thịnh Hạ! Thịnh Hạ!”
Ai đó đang gọi tên tôi, giọng đầy xé lòng.
Người đó dường như rất sợ tôi sẽ chết.
Vậy thì, tôi nghĩ, chắc chắn người đó không phải là Giang Đình Ngạn.
Anh ta hận tôi đến mức chỉ mong tôi chết trong đau khổ, làm sao có thể đến cứu tôi được chứ?