Chương 5 - Gương Mặt Tàn Phai
Ta kinh hãi, đối với vị công tử phong nhã năm xưa bỗng dâng trào chán ghét.
Ta tháo khăn che mặt, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thế còn bây giờ?”
Hứa Đào run rẩy toàn thân, sắc mặt đỏ bừng chuyển sang trắng bệch.
Hắn mấp máy môi, nói không nên lời.
“Muội… muội nên nghĩ thoáng…”
Hắn lảo đảo bỏ chạy, suýt vấp ngã, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Ta khẽ bật cười.
Quay đầu lại, liền thấy Tạ Thầm ngồi ung dung trên giả sơn.
Gió thổi tung mái tóc mai, ta dứt khoát không đội khăn che mặt nữa, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp ngay trước mặt ta.
“Hứa Đào, đúng là vờ sợ rồng, người như tên, gặp việc liền chạy.”
Ta hơi chua xót nơi mắt, thì thào hỏi: “Vậy còn chàng?”
Tạ Thầm mỉm cười, đôi mày cong cong: “Ta, khác hắn.”
Ta có cảm giác… đã từng gặp ánh mắt này ở đâu rồi.
5
Hôn sự giữa ta và Tạ Thầm định vào đầu xuân năm sau.
Hắn bận bịu công vụ, gần như ngày ngày trú tại doanh trại ngoại ô tây thành, vậy mà sáng nào cũng sai người đưa đến một bó hoa núi.
Lúc hoa tới tay ta, sương sớm vẫn chưa khô.
Tiểu đồng đưa hoa nói, mỗi đóa đều là do Tạ Thầm đích thân hái vào mỗi sáng tinh mơ.
Hoa gửi suốt hơn một tháng, khiến cả kinh thành xôn xao bàn tán.
Đêm trước ngày thành thân, trưởng tỷ trở về phủ.
Nàng đứng đợi trong viện, mãi vẫn chưa chịu rời đi.
Ta quá đỗi mệt mỏi, đành đẩy cửa ra ngoài: “Trưởng tỷ muốn nói gì?”
Nàng do dự hồi lâu, đợi đám hạ nhân lui xuống mới mở miệng: “Dung nhi, chuyện hỏa hoạn đêm ấy… thật sự không liên quan đến ta.”
Trời đêm như mực, ta chẳng rõ nét mặt nàng là gì.
Nàng nói xong liền cúi đầu, lặng im không nói một lời.
Ta ngửa đầu, thở dài: “Vậy còn cánh cửa? Trưởng tỷ dám thề trước trời xanh chuyện cửa bị khóa hoàn toàn không dính dáng gì đến người sao?”
“…Phải. Là ta khóa. Nhưng ta chỉ muốn dọa muội một trận mà thôi.”, Nàng òa khóc nức nở, “Ta nào ngờ lại xảy ra hỏa hoạn.”
Nàng khóc đến mức không thể thở nổi.
Đợi nàng khóc đủ, ta mới lạnh giọng: “Vậy còn chìa khóa? Lửa nổi lên rồi sao không tìm khóa mở cửa?”
Trưởng tỷ vốn còn đang nức nở, nghe vậy chợt nghẹn lại, không đáp nổi.
“Thẩm Ý Nhị, lòng dạ ngươi, quả thực độc ác.”
Hơi thở ta nghẹn nơi ngực, đau như có ai lấy tay bóp chặt tim gan.
Khi vừa tỉnh lại, ta chỉ mới buột miệng nghi vấn, nàng đã bị dọa đến sinh bệnh, khi đó ta bắt đầu sinh lòng ngờ vực.
Về sau phụ thân lại nhất mực giữ im lặng, không chịu điều tra chân tướng, chỉ lo dập mấy lời đồn bên ngoài, ta liền hiểu ra mọi chuyện.
“Từ nhỏ đến lớn, ta kính ngươi, thương ngươi, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm muốn lấy mạng ta.”
Nàng cười lạnh, bước thẳng đến trước mặt ta: “Kính ta, thương ta? Về cầm kỳ thi họa, ta có điểm nào thua kém? Chỉ bởi vì ngươi có một khuôn mặt xinh đẹp, liền đè đầu cưỡi cổ ta khắp nơi.”
Nàng ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt: “Ngay cả cha mẹ cũng thiên vị ngươi.”
“Ban đầu ta cũng định mở cửa cứu ngươi, nhưng nếu ngươi bình an vô sự… cha nhất định sẽ đánh chết ta.”
Nàng vừa khóc vừa cười, trông như kẻ điên: “Dung nhi, tỷ tỷ không cố ý… thật xin lỗi…”
“Dung nhi… đừng hận tỷ…”
“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.” Ta cố chớp mắt ngăn dòng lệ muốn trào ra.
Thẩm Ý Nhị được nha hoàn thân cận đỡ đi.
Nha hoàn nói, Hứa gia đã phái xe tới đón, dặn nàng về sớm.
Trước khi đi, nàng quỳ xuống van ta: “Hôm nay… nhị tiểu thư xin đừng nói với đại công gia…”
“Nếu đại công gia biết được, tất sẽ nổi giận với tiểu thư nhà nô tỳ.”
“Nô tỳ biết nhị tiểu thư có lòng mềm yếu, chỉ là đại tiểu thư cũng nhất thời hồ đồ mà thôi…”
Ta giận quá hóa cười: “Cút!”
Thẩm Ý Nhị nhất thời hồ đồ, liền giấu luôn chìa khóa. Nếu không phải mệnh ta lớn… thì cỏ dại trên mộ cũng đã cao đến thắt lưng rồi.
Ta ôm trăm mối tơ vò đi ngủ, cả đêm trằn trọc, không sao chợp mắt.
Đến mức sáng hôm sau, khi Tạ Thầm vén khăn hồng, nhìn thấy quầng mắt xanh tím liền cau mày trêu chọc: “Cô nương lên kiệu gả chồng lần đầu, hưng phấn đến nỗi ngủ không nổi sao?”
Ta nghiêng mặt, chỉ để lộ nửa bên chưa bị hủy: “Không có.”
Hắn tự tay rót rượu giao bôi, cùng ta cạn chén.
Rượu nồng, ta bị sặc đến nóng ran cả mặt.
Tạ Thầm bật cười, đôi mày cong cong: “Hoan lạc là đêm nay, dịu dàng lúc tương phùng.”
Ánh mắt hắn nóng rực, ta chỉ biết né tránh, đưa tay chặn lại ngực hắn khi hắn ghé sát: “Trong phòng sáng quá…”
Tạ Thầm sững người, rồi hạ màn trướng, che khuất cả chiếc giường tràn ngập hương tình.
Lúc động tình, hắn nắm cằm ta, từng nụ hôn rơi xuống vết sẹo trên mặt.
Về sau ta cảm thấy trên mặt có chút ươn ướt, khi ấy ta đã mơ màng thiếp đi, ngỡ chỉ là mồ hôi dính nhớp…
6
Sau ngày về thăm nhà, Tạ Thầm lĩnh chỉ quay lại Yên Châu.
“Yên Châu giá rét, chi bằng nàng ở lại kinh thành?” Hắn nắm tay ta đang thu dọn hành lý, nhẹ nhàng áp lên mặt mình.
Ta nhíu mày: “Không, ta sẽ theo chàng.”
CHƯƠNG 6 – ẤN VÀO ĐÂY ĐỂ ĐỌC TIẾP: