Chương 2 - Giọt Nước Mắt Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thôi vậy.

Tôi đặt di thư ở vị trí dễ thấy nhất trên đầu tủ cạnh giường.

Không chút do dự, nuốt nửa lọ thuốc ngủ.

Nằm xuống, kéo chăn đắp lên, tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.

Ba mẹ, chị ơi, vĩnh biệt.

Tối hôm đó, linh hồn tôi lơ lửng trong căn nhà.

Căn nhà vốn im lặng bỗng vang lên tiếng mở cửa.

“Gia Dụ, đói chưa con?”

“Mẹ mua cánh gà rồi, làm món cánh gà sốt xì dầu mà con thích nhất đây.”

Mẹ trông vô cùng mệt mỏi, mắt sưng đỏ, tinh thần uể oải, nhưng vẫn cố giữ giọng nói bình thường.

Bà gọi như thường lệ, hướng về phòng tôi và chị.

Rồi đi thẳng vào bếp, bắt đầu nấu nướng.

Ba bị cảm, ho không ngừng.

Ông co ro nằm trên ghế sofa, dáng vẻ đáng thương.

Tôi nhìn đầu ba đầy tóc bạc, khuôn mặt nhăn nheo, thân hình gầy gò, quần áo rách nát… lòng đau như cắt.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày xưa ba là một thanh niên bảnh bao.

Từ trong bếp, mẹ thò đầu ra, mắt đầy lo lắng giục ba:

“Mua ít thuốc uống đi, cả nhà này còn trông vào ông đấy.”

“Ông mà gục thì xong.”

Ba không mở mắt, tay lạnh buốt ôm lấy ngực, rụt cổ lại:

“Không sao.”

Ông lảo đảo đứng dậy, đi về phòng.

“Để tôi chui vào chăn, đổ mồ hôi ra là khỏi.”

Ông nằm lên tấm chăn bông cũ kỹ, vừa mỏng vừa sờn, còn phủ thêm hết quần áo dày trong nhà lên người.

Ông thì thầm rất nhỏ:

“Chỗ tiền đó đủ mua thuốc cho Gia Dụ rồi.”

“Haiz…”

Ông thở dài một tiếng rất nặng nề.

Tôi đứng bên giường, nước mắt rơi lã chã.

Ba ngủ rồi, nhưng vẫn khóc.

Ông cố nén tiếng nấc, sợ tôi và mẹ nghe thấy.

“Gia Kỳ, đứa con ngoan, giỏi giang như thế… sao lại…”

“Trời ơi, nếu nhất định phải mang đi một đứa con…”

“Sao lại là Gia Kỳ chứ…”

Tôi vỗ vỗ lên lưng ba, nhưng ông chẳng cảm nhận được gì.

“Ba ơi, con chết rồi.”

“Từ nay ba mẹ sẽ không còn cực khổ nữa.”

“Có khi chị sẽ về lại nhà.”

Ông không nghe thấy, chỉ trốn trong chăn lặng lẽ khóc.

Mãi đến khi mẹ nấu cơm xong, vào gọi ba dậy ăn.

Ba cố gắng kìm nén cảm xúc, không để mẹ phát hiện ông vừa khóc.

“Không ăn đâu, bà gọi Gia Dụ đi.”

Mẹ thở dài, quay sang phòng tôi và chị.

Đẩy cửa vào, thấy tôi nằm im trong chăn.

“Gia Dụ, ăn cơm thôi con.”

“Hôm nay mẹ làm món cánh gà sốt xì dầu mà con thích nhất đấy.”

Thấy tôi không phản ứng, mẹ lại kiên nhẫn gọi thêm hai lần nữa.

Tôi vẫn không có động tĩnh.

Lửa giận của mẹ bùng lên:

“Mẹ gọi con đấy!”

“Chết rồi hả? Không hé răng lấy một lời!”

“Mẹ hầu hạ con như con bé giúp việc suốt ngày, có được gì đâu!”

“Con có thể khiến mẹ bớt lo một chút không? Đừng có nằm ườn ra như cái xác nữa!”

“Mẹ nói con đấy! Nghe thấy không hả!”

“Nhà mình đang loạn thế này, mà con chỉ biết ngủ!”

“Thà con chết quách đi cho rồi! Mẹ chết cùng con cho xong chuyện!”

Mẹ càng nói càng kích động, nước mắt rơi như mưa, tay liên tục quệt nước mắt.

Tôi theo bản năng lao tới ôm lấy mẹ, nhưng lại ôm vào khoảng không.

Chỉ có thể bất lực, vừa khóc vừa nói:

“Mẹ ơi, con xin lỗi.”

“Xin lỗi…”

Tôi biết, ba mẹ không phải không thương tôi.

Chỉ là suốt bao năm qua bệnh tật của tôi đã hành họ đến phát điên.

Mẹ giận quá quay người bỏ ra ngoài, ngồi vào cái bàn ăn gãy chân lau nước mắt.

Trên bàn là ba bát cơm trắng, hai cái cánh gà sốt xì dầu, một đĩa dưa muối tự làm.

Cánh gà là phần của tôi.

Lúc nào mẹ cũng chỉ mua đúng hai cái.

Hồi đầu, bà bán rau còn cười mỉa mẹ tôi, nói chưa từng thấy ai mua cánh gà mà chỉ mua hai cái.

Mẹ chỉ biết cười gượng.

Sau này, bà ấy biết hoàn cảnh nhà tôi, không bao giờ nhìn mẹ bằng ánh mắt coi thường nữa.

Thậm chí còn thường xuyên cho mẹ thêm hành với gừng.

Lúc còn chị, mỗi lần nhìn thấy cánh gà, mắt chị sáng rực như muốn rớt ra ngoài, nhưng vẫn cố cười nói:

“Cho em ăn đi, chị không thích.”

Tôi từng hỏi chị: “Chị à, ba mẹ thiên vị em như vậy, chị không buồn sao?”

Chị cười: “Không đâu, có gì mà buồn.”

“Ba mẹ cho em ăn ngon, sống tốt, nhưng họ cho chị đi học mà.”

“Họ bỏ ra vì chị đâu có ít hơn em, học hành tốn kém lắm chứ bộ.”

“Nên chị không thấy bất công.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)