Sau khi người chị mà cả nhà luôn lấy làm tự hào bất ngờ qua đời, bố mẹ khóc đến sống không bằng chết.
Còn tôi, lại vô tình nhìn thấy bài đăng ẩn danh của chị, phát hiện ra chị cố ý giả chết.
Tôi đang định nói với ba mẹ sự thật này thì lại vô tình nghe thấy mẹ nói với ba:
“Người nên chết thì lại không chết, đứa giỏi giang nhất thì lại ra đi.”
“Khó khăn lắm mới nuôi được một đứa học thạc sĩ, còn tính để nó sau này gánh giúp tiền thuốc men cho con bé mắc cái bệnh quý tộc chết tiệt kia.”
“Tôi tạo nghiệt gì mà sinh ra con nhỏ hút máu người như thế chứ!”
Tôi chết lặng ngoài cửa. Trong miệng mẹ, đứa con gái ‘đáng chết’ đó chính là tôi.
Tôi bị bại não bẩm sinh, bác sĩ từng khuyên nên bỏ.
Nhưng mẹ và ba không nỡ, hai người cực khổ nuôi tôi lớn khôn.
Vì bại não nên tay chân tôi không phối hợp bình thường, bị bạn bè trêu chọc, rồi sinh ra trầm cảm, lo âu.
Cả nhà vì tiền thuốc của tôi mà chưa từng có lấy một ngày yên ổn.
Là tôi kéo cả gia đình xuống.
Tôi nhìn bóng lưng ba mẹ, âm thầm nói:
“Mẹ nói đúng… Người nên chết, là con.”
“Con sẽ ngoan ngoãn mà chết.”
…
Bình luận