Chương 16 - Giấy Kết Hôn Giả
Nhưng lần này trợ lý gọi cả chục cuộc vẫn không tra ra tên cô dâu.
Phó Vân Đình xoa cằm,“không tra được cũng chẳng sao, nghĩ cách kiếm cho tôi một tấm thiệp mời dự cưới của Chu Tự Cẩn, tôi muốn đích thân chúc mừng vị thái tử gia Thương Hải này tân hôn vui vẻ.”
“Thế còn phu nhân, có tìm nữa không?”
Phó Vân Đình xòe tay,“không vội, đợi tôi phanh phui bê bối của Chu Tự Cẩn ra trước công chúng, A Dao tự nhiên sẽ nhớ đến tốt của tôi, chắc chắn ngoan ngoãn quay về.”
Phó Vân Đình tự cho là thắng chắc, nhưng thật ra tất cả đều là do Chu Tự Cẩn sắp xếp.
Anh ta cho thư ký giả làm người cung cấp tin, mạnh tay chặt chém Phó Vân Đình một khoản.
Lại gửi ảnh chụp chung của anh ta với Hạ Chi Dao cho Phó Vân Đình.
Khiến Phó Vân Đình tưởng mình đã biết được tung tích Hạ Chi Dao, rồi lại để người “vô tình” tiết lộ anh ta đã kết hôn.
Chu Tự Cẩn đã nhập cuộc, anh muốn Phó Vân Đình trả giá cho việc làm tổn thương Hạ Chi Dao.
Dĩ nhiên anh cũng có tư tâm.
Dù Chu Tự Cẩn biết Hạ Chi Dao là người dám yêu dám hận, nhưng dù sao năm năm qua Phó Vân Đình vẫn luôn ở bên cô.
Một Chu Tự Cẩn kiêu ngạo cả đời lại sinh ra chút tự ti khi đối diện với Hạ Chi Dao.
Chỉ khi cắt đứt hoàn toàn đường lui tái hợp của hai người kia, anh mới có thể an tâm chiếm trọn Hạ Chi Dao.
Chu Tự Cẩn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bao quát toàn bộ Thương Hải, làn khói nơi môi anh sáng lên rồi tắt trong bóng tối.
Năm năm trước anh từng đánh mất cô, lần này dù phải liều cả danh tiếng Chu gia, anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
“Dao Dao, tôi từng nghĩ mình không yêu em đến thế, nhưng đến ngày mất em, tôi mới hiểu rõ lòng mình.”
Trong suốt năm năm qua Chu Tự Cẩn giữ mình như ngọc.
Anh ta hoàn toàn thờ ơ với tất cả những người phụ nữ lao vào mình, đến mức người nhà và đám anh em bên cạnh đều nghi ngờ giới tính của anh.
Ông nội anh còn từng bóng gió nói, “Cháu dâu là trai hay gái cũng không sao, đưa về cho ông gặp một lần.”
Anh không phải chưa từng thử bắt đầu lại, cũng từng thử tiếp xúc với những người phụ nữ khác.
Nhưng mỗi lần đến bước quan trọng nhất, anh đều không thể làm được.
Biểu cảm kinh ngạc của những người phụ nữ ấy khiến anh đau nhói.
Vì thế, Chu Tự Cẩn còn từng đi khám bác sĩ.
“Anh Chu, anh không có vấn đề sinh lý nào cả, tôi đề nghị anh đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Để tránh xấu hổ, anh dứt khoát sống cấm dục.
Anh từng nghĩ cuộc đời này của mình cứ thế mà qua đi, sống một mình.
Cho đến khi nhận được cuộc điện thoại của Hạ Chi Dao.
Nhìn chằm chằm vào dãy số quen thuộc trên màn hình, hơi thở của anh gần như ngừng lại.
Anh đứng bật dậy, vịn tường hít thở sâu liên tục, rồi mới run rẩy bấm nghe máy.
Anh cố gắng kìm nén chất giọng run rẩy của mình,“Hạ tiểu thư sao lại nể mặt gọi cho kẻ hèn này thế?”
Nhưng Hạ Chi Dao chẳng thèm để ý lời châm chọc của anh.
“Chu Tự Cẩn, hôn ước của anh và tôi còn hiệu lực không?”
Chu Tự Cẩn cố đè nén trái tim đang nhảy loạn,“Giờ em là người có chồng rồi.”
Hạ Chi Dao nhẫn nại hỏi lại lần nữa,“Hôn ước còn hiệu lực không?”
Chu Tự Cẩn nói năng lộn xộn,“Hạ tiểu thư muốn ngoại tình với tôi à?”
Sau khi Hạ Chi Dao cúp máy, Chu Tự Cẩn hối hận không thôi.
Anh lập tức bảo thư ký điều tra tình hình gần đây của Hạ Chi Dao, mới phát hiện Phó Vân Đình tên khốn đó đã lừa cô.
Chu Tự Cẩn lập tức gọi lại,“Còn hiệu lực, mãi mãi có hiệu lực.”
Đầu dây bên kia ngừng vài giây, hai người hẹn nhau thứ hai tuần sau đi đăng ký kết hôn.
Chu Tự Cẩn sợ cô lật kèo, liền bổ sung thêm một câu:“Ai không đi là chó con.”
Hạ Chi Dao chỉ nói một câu,“Ấu trĩ.”
Chu Tự Cẩn quay đầu hỏi thư ký,“Tôi rất ấu trĩ sao?”
Thư ký – người xưa nay chỉ từng thấy Chu Tự Cẩn lạnh lùng quyết đoán nơi thương trường – lần đầu thấy anh như một sinh viên mới ra trường.
“Khá… ấu trĩ ạ.”
Chu Tự Cẩn lại bắt đầu hối hận vì đã nói câu đó, liên tục tự hỏi:
“Cô ấy có thấy tôi không chín chắn không?”
“Tôi có nên gọi điện đính chính không?”
“Nói gì để vớt vát lại hình tượng trong lòng cô ấy?”
“Anh nói gì đi chứ, tôi trả lương cao như thế mà ngay cả tâm lý con gái anh cũng không hiểu à?”
Vị thư ký cùng tuổi với Chu Tự Cẩn ngơ ngác nhìn tổng tài nhà mình “phát rồ”, mặt đầy vẻ cạn lời.
Ngay lúc đó thư ký xuất hiện trước cửa sổ sát đất,“Tổng giám đốc, Phó Vân Đình bảo trợ lý kiếm một tấm thiệp mời cưới của anh và Hạ tiểu thư.”
Chu Tự Cẩn dập tắt điếu thuốc, phun ra một ngụm khói.
“Đưa cho hắn, hắn muốn gì cứ cho.”
“Còn nữa, trước lễ cưới thu mua luôn tập đoàn Phó thị.”
Thư ký cúi đầu cung kính,“Đang tiến hành rồi ạ, chậm nhất tối mai, Phó thị sẽ không còn tồn tại