Chương 7 - Giấy Hưu Thư Và Nỗi Đau Của Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10

Sự giằng co lần này không kéo dài lâu.

Vì Lâm Thư Ý đến.

Có lẽ nàng ta đã nghe được chuyện trong phủ, nên vội vàng chạy tới.

Vừa bước qua cổng, thấy Trầm Nghiễn Bạch đang quỳ trên nền đất, cả người nàng ta liền sững lại.

“Nghiễn Bạch ca ca! Huynh… huynh làm gì vậy! Mau đứng lên đi!”

Nàng ta xách váy, chạy nhanh đến bên cạnh Trầm Nghiễn Bạch, muốn đỡ chàng đứng dậy.

Nhưng Trầm Nghiễn Bạch như hóa đá, quỳ im tại chỗ, ánh mắt chỉ gắt gao dán vào ta.

Lâm Thư Ý đỡ không nổi, đành quay sang trút giận về phía ta.

“Giang Vu!”

Nàng ta không còn giữ nổi dáng vẻ tài nữ dịu dàng thường ngày, chỉ tay vào ta quát lớn:

“Tỷ rốt cuộc muốn gì! Nghiễn Bạch ca ca đã quỳ xuống rồi, tỷ còn muốn huynh ấy phải làm đến mức nào nữa!

Chẳng lẽ tỷ phải ép huynh ấy chết tỷ mới vừa lòng sao?”

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Tiểu thư Lâm chuyện giữa ta và chàng, không liên quan đến cô nương.”

“Không liên quan?”

Lâm Thư Ý tức đến bật cười.

“Ta là tri kỷ của Nghiễn Bạch ca ca! Ta không thể đứng nhìn huynh ấy bị một người đàn bà độc ác như tỷ dày vò!

Tỷ không xứng!

Tỷ căn bản không xứng với huynh ấy!”

“Đúng vậy, ta không xứng.”

Ta thản nhiên thừa nhận.

“Cho nên ta thành toàn cho hai người.

Ta rời đi, để lại chàng cho cô, chẳng phải là chuyện tốt sao?”

Lời ta khiến Lâm Thư Ý nghẹn họng.

Nàng ta đương nhiên muốn.

Trong mơ cũng muốn.

Nhưng không thể nói ra.

Nàng ta còn phải giữ lấy cái vỏ bọc thiện lương, khoan dung, hiểu chuyện ấy.

Nhất là… trước mặt Trầm Nghiễn Bạch.

“Ta… ta không có ý đó.”

Nàng ta vội vàng biện giải, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức trào ra.

“Ta chỉ là đau lòng thay Nghiễn Bạch ca ca.

Huynh ấy vì nàng mà đã mất hết thể diện, sao nàng không thể thấu hiểu huynh ấy một lần?”

“Thấu hiểu?”

Ta nhìn nàng ta, thấy vô cùng châm chọc.

“Lâm tiểu thư, cô nương có biết, suốt ba năm qua ta đã thấu hiểu bao nhiêu lần không?”

“Huynh ấy cùng đồng môn uống rượu suốt đêm không về, ta nói đàn ông xã giao là chuyện khó tránh, ta phải thấu hiểu.”

“Huynh ấy chê cơm ta nấu nhạt nhẽo, chê quần áo ta may quê mùa, ta nói huynh ấy từng trải, mắt cao, ta phải thấu hiểu.”

“Huynh ấy đem tất cả dịu dàng nhẫn nại cho ngươi, đem tất cả lạnh lùng chán ghét dành cho ta, ta nói hai người là tri kỷ, có tiếng nói chung, còn ta chỉ là gái quê, chẳng hiểu gì tao nhã, ta phải thấu hiểu.”

Giọng ta rất bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ như chùy sắt, nện xuống trái tim của cả Trầm Nghiễn Bạch và Lâm Thư Ý.

Đầu Trầm Nghiễn Bạch cúi càng thấp.

Sắc mặt Lâm Thư Ý trắng rồi lại đỏ, rồi lại trắng.

“Ta đã thấu hiểu huynh ấy suốt ba năm.”

“Ta thấu hiểu đến mức huynh ấy thành thám hoa lang, còn ta trở thành mụ đàn bà nhà bếp ai cũng có thể sai khiến.”

“Giờ đây, chỉ một câu nói của huynh ấy, muốn xóa sạch hết mọi sự thấu hiểu đó, đuổi ta đi.”

“Ta đi rồi, huynh ấy lại quỳ xuống cầu ta ở lại.”

Ta nhìn Trầm Nghiễn Bạch đang quỳ trên đất, từng chữ rõ ràng:

“Trầm đại nhân, xin hỏi lần này, ngài lại muốn ta thấu hiểu điều gì?”

11

Lời ta nói như một lưỡi dao vô hình, cắt nát chút tôn nghiêm cuối cùng của Trầm Nghiễn Bạch.

Chàng quỳ trên đất, vai run lên dữ dội, mà chẳng nói nổi một câu.

Đúng vậy, chàng muốn ta thể lượng điều gì?

Thể lượng cho sự thất tín lật lọng của chàng?

Thể lượng cho cái tự phụ và ích kỷ của chàng?

Thể lượng cho việc chàng coi chân tình của ta như cỏ rác, giẫm nát dưới chân, giờ lại muốn nhặt về?

Chàng không có tư cách ấy.

Lâm Thư Ý nhìn dáng vẻ đau khổ của Trầm Nghiễn Bạch, lòng xót xa như cắt.

Nàng ta đột nhiên đứng dậy, chỉ tay vào mặt ta mắng:

“Giang Vu! Tỷ đúng là không biết điều! Nghiễn Bạch ca ca chỉ nhất thời nóng giận nói vài lời, tỷ cần gì phải làm quá lên như vậy! Tỷ nghĩ mình là ai? Kim chi ngọc diệp sao? Nếu không có Nghiễn Bạch ca ca, tỷ giờ vẫn đang ở quê cày ruộng đấy!”

“Bốp!”

Một tiếng tát vang giòn, dội khắp sân viện.

Tất cả đều sững sờ.

Kể cả ta.

Ta nhìn bàn tay còn tê rát của mình, ngây người.

Ta vậy mà… đã ra tay đánh người.

Lâm Thư Ý ôm má, kinh hãi nhìn ta, mấy giây sau mới bật khóc nức nở.

“Tỷ… ngươi dám đánh ta?”

Trầm Nghiễn Bạch cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt chấn động.

Trong ấn tượng của chàng, ta luôn là người nhu thuận, nhẫn nhịn, thậm chí có phần hèn yếu.

Đừng nói đến đánh người, chỉ cần nói nặng một câu, ta cũng sẽ đỏ mặt cúi đầu.

Thế mà giờ đây, ta lại tát vào mặt vị tài nữ nổi danh kinh thành, thiên kim của Lại bộ thị lang.

“Vì sao ta lại không dám đánh ngươi?”

Ta nhìn Lâm Thư Ý, ánh mắt lạnh băng.

“ngươi mở miệng là ‘gái quê’, là ‘không xứng’, sỉ nhục ta, ta có thể nhịn. Nhưng ngươi không nên sỉ nhục gốc gác của ta.”

“Đúng, ta sinh ra ở nông thôn, ta cày ruộng. Cha mẹ ta, tổ tiên ta, đều sống nhờ ba mảnh ruộng nhỏ ấy mà giữ mình ngay thẳng.

Chúng ta dựa vào sức lao động để ăn, không trộm không cướp, sống đường hoàng chính đáng.

So với các người, miệng nói nhân nghĩa lễ trí tín, trong bụng toàn giả dối bẩn thỉu, cao quý hơn biết bao!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)