Chương 2 - Giấy Chứng Nhận Đau Khổ
Tôi tắt màn hình điện thoại.
“Không có gì.”
“Ngủ sớm đi.” Anh ta lau tóc. “Mai anh còn phải đi công tác.”
“Đi đâu?”
“Về quê. Chuyện giải toả, phải về ký giấy.”
Tôi nhìn anh ta.
Vẻ mặt ấy — giống hệt một tháng trước.
Chân thành.
Khẩn thiết.
Thậm chí có phần rụt rè.
“Được.”
Tôi nói.
Tối hôm đó, tôi không ngủ.
Tôi nằm trên giường, nghe tiếng thở đều của anh ta, trong đầu chỉ hiện lên tờ giấy đăng ký kết hôn kia.
Ba ngày trước.
Tôi ly hôn.
Anh ta kết hôn với người khác.
Cùng một ngày.
Nên cái gọi là ly hôn giả, từ đầu đến cuối, vốn không phải giả.
Ngay từ đầu, anh ta đã định bỏ tôi thật.
Thế còn ba căn nhà đền bù?
Tôi cầm điện thoại, tra thông tin giải toả của làng anh ta.
Không có.
Hoàn toàn không có.
Làng họ, căn bản không có kế hoạch giải toả.
Tôi cười.
Hoá ra, giải toả là giả, chia nhà là giả, chỉ có ly hôn là thật.
Hoá ra, tất cả những tính toán của anh ta, chỉ để tôi vui vẻ ký tên.
Hoá ra, tôi Tô Niệm, tám năm hôn nhân, lại thua bởi một cú lừa.
Trời sáng.
Trần Chí Viễn dậy, thu dọn hành lý.
“Anh đi đây, chắc ba bốn ngày sẽ về.”
“Ừ.”
“Đoá Đoá nhờ em chăm sóc nhiều hơn.”
“Ừ.”
Anh ta đứng ở cửa một lúc.
“Em… không có gì muốn nói sao?”
Tôi nhìn anh ta.
“Thuận buồm xuôi gió.”
Anh ta sững người, cười cười, xoay người rời đi.
Cửa vừa khép lại, tôi cầm lấy điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên, gọi cho môi giới nhà đất.
“Tôi có một căn nhà, muốn bán.”
“Vâng thưa chị, địa chỉ là…?”
“Không bán nữa. Tôi muốn cho thuê.”
“Cũng được ạ. Khu vực này, tiền thuê mỗi tháng khoảng 4 ngàn rưỡi.”
“Được.”
Cuộc gọi thứ hai, gọi cho mẹ tôi.
“Mẹ, con ly hôn rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng ba giây.
“Tốt.”
Mẹ tôi chỉ nói một chữ.
“Về đi, mẹ dọn phòng sẵn cho con rồi.”
Tôi cúp máy.
Cuộc gọi thứ ba, gọi cho nhà mạng.
“Chào bạn, tôi muốn huỷ số điện thoại này.”
“Chị chắc chứ ạ? Số này chị dùng 11 năm rồi.”
11 năm.
Từ lúc yêu nhau đến kết hôn, từ kết hôn đến ly hôn.
Tôi đã gọi cho anh ta hơn 3000 cuộc bằng số này.
“Chắc chắn.”
Tôi nói.
Hôm đó, tôi thu dọn hành lý, dắt theo Đoá Đoá, rời khỏi ngôi nhà đó.
Chìa khoá, tôi để lại trên bàn trà.
Số tiền 380 ngàn trong tài khoản, tôi không động đến một đồng.
Đó là thứ tôi đáng được nhận sau 8 năm.
Căn nhà đã sang tên Đoá Đoá, tiền thuê nhà mỗi tháng sẽ chuyển vào tài khoản của con bé.
Tôi không mang theo gì cả.
Tôi không nợ ai điều gì.
Tôi chỉ thay số điện thoại.
Thay địa chỉ sống.
Và thay một cách sống mới.
2.
3.
Ba ngày sau.
Trần Chí Viễn gọi điện cho tôi.
Gọi đến số điện thoại mới của tôi.
Tôi chưa từng cho anh ta.
“Sao anh biết được số này?”
“Tôi nhờ cô giáo ở trường mẫu giáo của Đoá Đoá tra giúp.” Giọng anh ta hơi vội. “Em dọn đi đâu rồi?”
“Không liên quan đến anh.”
“Cái gì mà không liên quan?” Anh ta nổi nóng. “Đoá Đoá đâu? Đoá Đoá là con gái tôi!”
“Con gái của anh?”
Tôi bật cười.
“Ngày anh đi đăng ký kết hôn với Phương Đình, anh có từng nghĩ đến con gái anh không?”
Bên kia điện thoại im bặt.
“Em… em biết rồi à?”
“Anh nghĩ là tôi không nên biết sao?”
Anh ta không nói gì.
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp của anh ta.
“Anh có thể giải thích.”
“Không cần.”
Tôi cúp máy.
Điện thoại lại reo.
Tôi không nghe.
Lại reo.
Tôi vẫn không nghe.
Lần thứ ba, tôi bắt máy.
“Nếu anh còn gọi nữa, tôi sẽ chặn số và báo là cuộc gọi quấy rối.”
“Tô Niệm!” Anh ta hét lên, “Em nói chuyện với anh kiểu đó à?”
“Tôi và anh đã ly hôn rồi.”
Tôi nói.
“Tôi muốn nói chuyện với anh thế nào thì nói.”
Anh ta nghẹn lời.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“Không có gì để nói cả.”
“Đoá Đoá thì sao? Đó là con gái tôi!”
“Quyền nuôi dưỡng là của tôi.” Tôi nói. “Trên thỏa thuận ly hôn ghi rõ ràng rồi.”
“Đó là vì…”
“Vì sao?” Tôi cắt lời. “Vì anh vội kết hôn với người khác đến mức chẳng buồn tranh quyền nuôi con?”
Anh ta lại im lặng.
“Tô Niệm, em nghe anh giải thích đi.”
“Không nghe.”
“Phương Đình có thai rồi.”
Tôi khựng lại.
Có thai?