Chương 1 - Giấy Chứng Nhận Đau Khổ
“Giấy chứng nhận ly hôn, làm xong rồi.”
Trần Chí Viễn đưa cuốn sổ đỏ cho tôi.
Tôi nhận lấy, lật ra xem.
Ảnh là của tôi.
Tên cũng là của tôi.
Nhưng ngày đóng dấu trên đó — lại là ba ngày trước.
“Anh nói hôm nay mới đi làm cơ mà.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Chị họ nhờ người làm gấp.” Anh ta khẽ cười, “Đỡ để em phải mất công đi lại.”
Tôi siết chặt cuốn sổ trong tay.
Ba ngày trước, anh ta nói là đi công tác.
Ba ngày trước, định vị điện thoại của anh ta hiện ở cục dân chính.
Ba ngày trước, anh ta đăng một dòng trạng thái: “Khởi đầu mới.”
Dòng trạng thái đó — tôi không hề nhìn thấy.
1.
2.
Tôi tên là Tô Niệm, năm nay 32 tuổi.
Tôi và Trần Chí Viễn kết hôn được 8 năm, có một cô con gái 6 tuổi, tên là Đoá Đoá.
Tôi lương tháng 12 ngàn, anh ta lương 15 ngàn.
Hai người cộng lại, mỗi tháng được 27 ngàn.
Trả góp nhà 6 ngàn, học phí mẫu giáo của Đoá Đoá 3 ngàn 5, chi phí sinh hoạt 5 ngàn, gửi cho ba mẹ chồng 2 ngàn, còn lại 11 ngàn.
8 năm, chúng tôi tích góp được 380 ngàn.
Không nhiều, nhưng đủ ổn định.
Cho đến một tháng trước, Trần Chí Viễn nói quê anh ta sắp giải toả.
“Sẽ được chia ba căn nhà.”
Anh ta ngồi trên ghế sofa, giọng điệu rất bình thản.
“Nhưng chính sách thay đổi rồi, chia theo hộ khẩu. Mình là một hộ, ba mẹ là một hộ, nên chỉ được chia hai căn.”
Tôi nhìn anh ta.
“Nếu mình ly hôn, thì có thể chia thêm một căn.”
Tôi không nói gì.
“Ly hôn giả thôi, làm thủ tục cho có.” Anh ta lại gần, nắm lấy tay tôi. “Chia xong nhà, mình tái hôn.”
“Ba căn nhà, một căn để lại cho Đoá Đoá, hai căn cho thuê. Mỗi tháng ít cũng được bảy tám ngàn tiền thuê.”
Tôi nhìn vào mắt anh ta.
Chân thành.
Khẩn thiết.
Thậm chí còn có phần rụt rè.
“Tôi không đồng ý.”
Tôi rút tay về.
Anh ta sững lại.
“Tại sao?”
“Ly hôn giả, thì cũng là ly hôn.” Tôi nói. “Lấy giấy chứng nhận rồi, về mặt pháp luật thì là thật.”
“Đó chỉ là hình thức thôi.” Anh ta bắt đầu sốt ruột. “Tình cảm của mình vẫn không thay đổi mà.”
“Tình cảm không thay đổi, tại sao phải ly hôn?”
Anh ta bị tôi hỏi nghẹn họng.
Tối hôm đó, anh ta không nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng trong tháng tiếp theo, ba ngày là anh ta nhắc đến một lần.
Có lúc là khi ăn cơm.
Có lúc là trước khi đi ngủ.
Có lúc là lúc tôi vừa tan làm, anh ta đã đứng chờ ở cửa.
“Em nghĩ cho Đoá Đoá đi.”
“Ba căn nhà đấy, đáng giá năm sáu trăm ngàn.”
“Nhà người ta ai cũng làm thế, sao chỉ mình mình không làm?”
Tôi phát cáu.
“Được.”
Tôi nói ra chữ đó, thấy mắt anh ta sáng rực.
“Thật chứ?”
“Ừm.” Tôi nói. “Nhưng có điều kiện.”
“Em nói đi.”
“Số tiền tiết kiệm của mình, tôi muốn giữ.”
Anh ta hơi khựng lại.
“Ba trăm tám mươi ngàn?”
“Đúng.” Tôi nhìn anh ta. “Anh không nói chỉ là hình thức sao? Dù sao cũng sẽ tái hôn, tiền để tôi giữ hay để anh giữ, khác gì nhau?”
Anh ta im lặng vài giây.
“Được.”
Quá dứt khoát.
Tôi bỗng thấy lạnh sống lưng.
Ba trăm tám mươi ngàn, anh ta chẳng hề do dự.
Phải biết rằng, đến một chiếc áo khoác 2 ngàn anh ta cũng nhai đi nhai lại ba ngày.
Nhưng tôi không nói gì thêm.
“Còn nữa, căn nhà hiện tại chuyển tên cho Đoá Đoá.”
Anh ta lại sững ra.
“Chuyện này… căn nhà được đền bù vẫn chưa có mà.”
“Tôi nói là căn nhà mình đang ở hiện tại.”
“Căn này?” Anh ta nhíu mày. “Căn này còn đang trả góp.”
“Cứ tiếp tục trả góp.” Tôi nói. “Chỉ cần chuyển tên trên sổ đỏ sang Đoá Đoá là được.”
Sắc mặt anh ta thay đổi.
“Em làm vậy không phải ly hôn giả, mà là chia tài sản rồi.”
“Không phải anh nói chỉ là hình thức sao?”
Tôi nhìn anh ta.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm mấy giây.
“Được.”
Khi nói ra chữ đó, khoé miệng anh ta khẽ giật.
Tôi thấy rõ.
Ngày hôm sau, chúng tôi đến ngân hàng, chuyển hết tiền sang tài khoản tôi.
Ngày thứ ba, chúng tôi làm thủ tục chuyển nhượng nhà.
Ngày thứ tư, anh ta nói đi cục dân chính.
“Em cứ lo công việc đi, anh đi với chị họ làm là được.”
“Chị họ?”
“Ừ, chị họ anh quen người bên đó, có thể làm gấp.”
Tôi không nghĩ nhiều.
Kết quả là ba ngày sau, anh ta mang về giấy chứng nhận ly hôn.
Tôi nhìn ngày trên đó, tim lạnh đi một nửa.
Ba ngày trước đã làm xong.
Anh ta nói hôm nay mới đi.
Vậy ba ngày trước, anh ta đã làm gì?
Tối hôm đó, lúc anh ta đi tắm, tôi mở điện thoại anh ta.
Mật khẩu điện thoại của anh ta, tám năm rồi chưa đổi.
Sinh nhật của Đoá Đoá.
Tôi mở album ảnh.
Không có gì cả.
Lịch sử chat WeChat.
Cũng không có gì.
Nhưng trong album đám mây, có một tấm ảnh chụp màn hình.
Là ảnh giấy đăng ký kết hôn.
Trong ảnh là Trần Chí Viễn và một người phụ nữ.
Tôi không quen cô ta.
Nhưng tên của cô ta, tôi từng thấy rồi.
Phương Đình.
Cái tên mà mấy năm trước anh ta hay nhắc tới.
Mối tình đầu thời đại học của anh ta.
Ngày đăng ký kết hôn ghi trên giấy — chính là ba ngày trước.
Trùng khớp với ngày trên giấy ly hôn của tôi.
Tôi cầm điện thoại, tay run lên bần bật.
Anh ta bước ra từ phòng tắm.
“Sao vậy? Mặt em trắng bệch thế?”