Chương 2 - Giao Dịch Tình Yêu
04
Tin tôi chuẩn bị kết hôn với Quý Kinh Ngôn vừa lan ra, đám “sói hổ” xung quanh anh lập tức ngoan ngoãn nằm im.
Mấy ngày nay, tôi đều chạy tới bệnh viện.
Lần nào cũng mang theo một bó hoa tươi.
Hôm nay là một bó hướng dương vàng rực.
Quý Kinh Ngôn ngồi tựa vào đầu giường bệnh, vừa gõ máy tính vừa xử lý công việc.
Những ngón tay thon dài linh hoạt trên bàn phím đen.
Gương mặt anh bình tĩnh, không gợn sóng.
Tôi cắm hoa xong, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt của tôi khiến anh thấy không thoải mái.
Anh cau mày:
“Em có thể đừng nhìn anh mãi như thế được không?”
Tôi vô tội đáp:
“Không được, em không kiềm chế nổi.”
“Hay là… anh hôn em một cái, em sẽ không nhìn nữa.”
Ánh mắt Quý Kinh Ngôn liếc qua tôi — một cái liếc sắc bén, thấu rõ hết mấy trò nhỏ trong đầu tôi.
Anh mím môi, không nói một lời.
Quyết định… mặc kệ tôi.
Tôi thất vọng thở dài.
Tiếng gõ bàn phím vang rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng.
Tôi biết anh đang chạy đua với thời gian, cố gắng đoạt lại thứ vốn thuộc về mình.
Cho dù đôi chân đã mất đi, Quý Kinh Ngôn vẫn không chịu ngã gục.
Bộ đồ bệnh nhân màu xanh rộng thùng thình khoác trên người khiến thân hình anh càng thêm gầy.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo, sâu hơn trước.
Xương quai xanh nhô rõ bên cổ áo, theo từng nhịp thở khẽ phập phồng.
Ngay chính giữa có một nốt ruồi đen nhỏ, nằm trên làn da trắng đến chói mắt, hút lấy ánh nhìn của tôi.
Tôi đang ngây người ngắm thì một đôi tay rắn chắc đã cài từng nút áo lại.
Tôi bực bội trừng mắt với anh.
Cũng không cần phải phòng thủ dữ vậy chứ.
Tôi đâu có định phát điên mà nhào tới ăn anh giữa bệnh viện.
…Dù đúng là tôi đã thèm anh nhiều năm thật.
Tôi hừ nhẹ:
“Bây giờ anh che lại cũng vô ích thôi. Sau khi kết hôn, em vẫn sẽ lột ra mà.”
Động tác của Quý Kinh Ngôn khựng lại.
Anh nhìn tôi, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
“Ôn Chi Tiếu, mấy năm ở nước ngoài em học được những thứ gì thế hả?”
Trước đây, tôi là kiểu con gái có chút kiêu ngạo.
Trong nhà có tới chín người anh trai và anh họ, mà tôi lại là cô em gái duy nhất của cả thế hệ.
Được bao bọc kỹ càng, chiều hư cũng không lạ.
Thế nhưng trước mặt Quý Kinh Ngôn, tôi từng rất dễ đỏ mặt.
Rất ngoan.
Hoàn toàn không giống bây giờ.
“Em học được nhiều lắm. Anh muốn xem không? Em gửi thời khóa biểu cho.”
Tôi cố tình chơi chữ, chọc anh.
Anh chỉ liếc tôi một cái, không đáp, đưa hết tâm trí trở lại với máy tính.
Tôi cắt trái cây, đưa đến cho anh.
Anh ăn được mấy miếng rồi đặt xuống.
Gập laptop lại, mệt mỏi xoa thái dương.
Tôi lập tức xung phong:
“Để em xoa cho.”
Bàn tay tôi vừa chìa ra thì đã bị anh nắm chặt.
Ánh mắt anh đột nhiên tối đi.
Tôi ngẩn ra:
“Sao thế?”
Anh nói đột ngột:
“Em đi xuống mua cho anh một ly nước.”
“Nước gì?”
“…Cà phê.”
Tôi hơi ngạc nhiên:
“Cà phê?”
Anh vốn không thích cà phê. Anh chỉ uống trà.
Trước ánh nhìn nghi hoặc của tôi, Quý Kinh Ngôn khẳng định:
“Đúng, cà phê.”
Tôi không nghĩ nhiều.
Năm năm xa cách, sở thích thay đổi cũng bình thường.
Tôi đứng dậy rời phòng bệnh.
Đi đến thang máy, vừa ra ngoài thì khựng lại.
Quên điện thoại rồi.
Tôi quay ngược trở lại.
Vừa bước vào, đã thấy tấm màn quanh giường bệnh kéo lại.
Tim tôi nhói lên.
Lỡ có chuyện gì… đầu óc lập tức đầy ắp lo lắng.
Tôi lao tới kéo mạnh tấm màn ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết sững.
Đồng tử co rút, đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng đờ.
Từ nhà vệ sinh vọng ra tiếng nước xả bồn cầu.
Tầm mắt tôi rơi xuống bàn tay Quý Kinh Ngôn.
Một tay anh đang chống vào phần hạ thân, tay còn lại cầm khăn giấy ướt lau chùi.
Khoảnh khắc tôi xông vào, mọi thứ như bị đóng băng.
Quý Kinh Ngôn nhắm mắt, kiềm chế cảm xúc.
Cổ họng anh chuyển động, giọng khàn trầm:
“Ra ngoài.”
Giọng anh lạnh, kìm nén nhưng không che được sự giận dữ.
Tôi bừng tỉnh, luống cuống quay người chạy ra.
Khi xoay lưng lại, đầu óc tôi rối như tơ vò.
Sau chút ngượng ngùng, điều tôi cảm thấy nhiều hơn là lo lắng.
Lo rằng sự xông vào của tôi sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của anh.
Lo rằng anh sẽ cảm thấy xấu hổ.
Tôi trách mình hấp tấp.
Đắn đo nên nói gì đó để xoa dịu không khí.
Làm cho nhẹ đi một chút.
Và thứ bật ra khỏi miệng tôi lại là:
“Cái đó… to thật.”
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Khi tôi xấu hổ đập nhẹ vào miệng mình, thì từ sau tấm màn, giọng anh lạnh lẽo truyền ra:
“Sao? Em còn xem qua của người khác, nên mới có cơ sở so sánh à?”
Tôi khựng lại.
“Người khác?”
Oan mà!
Tôi vội vàng phân trần:
“Em không có!”
Cho dù chưa ăn thịt heo thì cũng biết heo chạy thế nào mà… chút khái niệm này ai mà chẳng có.
Tôi quay người về phía anh, lớn tiếng nói:
“Em chỉ nhìn của mình anh thôi!”
Căn phòng lại chìm trong im lặng.
Tôi chợt cảm thấy hướng phát triển câu chuyện này hơi… kỳ quái.
Tại sao tôi phải tranh luận chuyện này với Quý Kinh Ngôn vậy trời?!
“Cô Ôn?”
Giọng của hộ lý từ trong nhà vệ sinh vang ra, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và im ắng đến chết người.
Khi màn kéo ra, Quý Kinh Ngôn đã mặc đồ chỉnh tề.
Ánh mắt anh chỉ lướt qua tôi, nhẹ tênh nhưng lạnh.
Tôi không dám nhìn thẳng anh.
Nhanh chóng bước đến tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại, bỏ lại một câu:
“Em đi mua cà phê cho anh.”
Rồi… bỏ chạy.
05
Ngày trước hôm Quý Kinh Ngôn xuất viện, tôi vô tình gặp lại Tang Huyên ở bệnh viện.
Cô ta lướt ngang qua tôi, phải mấy giây sau tôi mới phản ứng lại.
Không rõ là cô ta không nhìn thấy tôi, hay là… cố tình không nhận ra.
Tâm trạng tôi lập tức bị kéo ngược về năm năm trước.
Quý Kinh Ngôn lớn hơn tôi ba tuổi.
Năm tôi thi đại học, tôi muốn thi vào đúng trường anh đang học.
Ngay ngày thứ ba sau khi tôi hào hứng chia sẻ nguyện vọng với anh — Quý Kinh Ngôn công khai chuyện tình cảm với Tang Huyên.
Từ khoảnh khắc Tang Huyên xuất hiện, tâm trạng tôi tụt xuống đáy.
Tôi lắc đầu, cố ép mình thoát ra khỏi dòng ký ức.
Khi bước vào phòng bệnh của Quý Kinh Ngôn, tôi vẫn làm như không có chuyện gì.
Phòng có thêm một giỏ trái cây mới.
Tôi tiện miệng hỏi:
“Ai tới thế?”
Quý Kinh Ngôn đáp nhạt:
“Người cũ, một cấp dưới thôi. Không quan trọng.”
Nghe vậy, tôi âm thầm cau mày.
Anh nói dối tôi.
Rổ trái cây đó là của Tang Huyên.
Thế mà anh lại bảo là do cấp dưới mang đến.
Tức không chịu được, tôi bước đến gần, giọng hậm hực:
“Quý Kinh Ngôn.”
“Ừm?”
Anh không ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn điện thoại.
“Chúng ta sắp cưới nhau rồi, em hôn anh một cái cũng đâu có gì quá đáng nhỉ?”
“…Gì cơ?”
Lúc anh vừa ngước lên, tôi đã kịp cúi xuống hôn lên má anh.
Chỉ kịp hôn má thôi, vì anh né nhanh quá.
Gương mặt Quý Kinh Ngôn đỏ lên vì giận:
“Ôn Chi Tiếu, đây là bệnh viện!”
Tôi cười hề hề, mặt dày nói:
“Có ai thấy đâu, mà có thấy thì sao? Em chỉ đang hôn vị hôn phu của mình thôi mà.”
“Chính danh quang minh, chẳng sợ gì hết.”
…
Sau khi xuất viện, Quý Kinh Ngôn không quay về nhà họ Quý.
Anh chuyển đến sống tại căn biệt thự ven sông đứng tên mẹ ruột để lại.
Biệt thự được sửa sang lại toàn bộ trước khi anh chuyển vào — tiện cho việc sử dụng xe lăn.
Ban ngày tôi sẽ đến chăm anh.
Tối lại về nhà.
Tôi rất muốn ở cạnh anh cả ngày lẫn đêm, nhưng đừng nói là Quý Kinh Ngôn không đồng ý — mấy ông anh nhà tôi càng không đời nào chịu.
Đại ca còn nghiêm mặt cảnh cáo:
“Tám giờ tối chưa về là anh đích thân qua đón.”
Tôi cười trừ:
“Anh bận như vậy mà, khỏi tốn công trông chừng em.”
Anh cả mỉm cười dịu dàng:
“Không sao, anh bận thì còn tám người khác rảnh mà.”
Trước mặt anh tôi ngoan ngoãn nịnh nọt:
“Anh đúng là tốt nhất trên đời!”
Vừa quay lưng đi là tôi suýt khóc.
Có quá nhiều anh trai cũng là một loại phiền phức.
Từ nhà tôi đến biệt thự Quý Kinh Ngôn ở mất khoảng 45 phút lái xe.
Tôi đã có bằng lái, tự đi lại rất tiện.
Người làm trong biệt thự đều quen tôi.
Tôi ra vào thoải mái.
Dạo này, thú vui lớn nhất của tôi là trêu chọc và chọc ghẹo Quý Kinh Ngôn.
Ngày nào cũng đẩy anh đi dạo trong sân vườn.
Thế nhưng hai hôm nay, tôi bỗng biến mất.
Hôm đó, tôi đang ở biệt thự nhà anh, gọi video với bạn thân.
Con nhỏ nhìn tôi, giọng đầy căm phẫn:
“Ôn Chi Tiếu, cậu đúng là đầu óc toàn yêu với đương!”
“Chân người ta liệt mà cậu vẫn không rời đi, giỏi thật!”
Tôi cười thản nhiên:
“Tớ chẳng làm gì cao thượng cả. Chỉ là… tớ thật sự rất thích Quý Kinh Ngôn thôi.”
“Tớ có tiền, nuôi anh ấy, chăm anh ấy cũng dư sức.”
Bạn tôi thở dài:
“Không phải… cậu thật sự định cưới người ta à?”
“Vậy thì sau khi cưới… chuyện vợ chồng cậu tính sao?”
Giữa hội chị em với nhau, nói năng vốn chẳng cần kiêng dè gì.
Tôi buột miệng đáp:
“Có gì mà phải tính.”
“Thứ nhất, cơ thể ảnh rất tốt, tớ nhìn qua rồi.”
“Thứ hai, tớ cưỡi ngựa từ nhỏ, kỹ thuật siêu ổn.”
Đầu dây bên kia chết lặng mấy giây.
“Ôn Chi Tiếu, cậu giờ nói mấy câu này mặt không đỏ, tim không run luôn à?”
Tôi và nhỏ bạn cười nói vô tư, tám chuyện hết hơi.
Tới khi điện thoại báo sắp hết pin mới chịu chào tạm biệt.
Vừa cúp máy, tôi tiện tay quay đầu lại — rồi lập tức chết đứng.
Người vốn nên ở trong nhà — Quý Kinh Ngôn — lúc này đang ngồi giữa sân vườn.
Nghĩa là… tất cả những lời vừa nãy, anh đều nghe hết.
Trợ lý Lâm đang đẩy xe lăn cho anh, khẽ đỡ kính, nhìn tôi mỉm cười — đầy ẩn ý.
Ánh mắt Quý Kinh Ngôn dừng trên tôi, lạnh đến mức khiến tôi không dám nhìn thẳng.
Mặt tôi đỏ bừng như máu, quay người… bỏ chạy.