Chương 1 - Giao Dịch Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chân của anh ấy đã hoàn toàn tàn phế.

Người yêu bỏ đi, anh em phản bội, đứa em trai con riêng lên thay vị trí.

Chỉ sau một đêm, chàng trai từng đứng trên đỉnh cao rơi thẳng xuống vực sâu, cô độc đến đáng thương.

Tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh, ôm bó hoa trong tay, không bước vào ngay.

Anh ngồi trên giường bệnh, quay lưng lại với tôi.

Vóc dáng gầy rộc khẽ động, anh với tay định lấy cốc nước trên bàn.

Không biết là không với tới hay lỡ tay, chiếc cốc rơi xuống đất — vỡ tan tành.

Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên chói tai giữa căn phòng yên tĩnh.

Anh cúi đầu, ngón tay co lại, siết chặt lấy ga giường.

Từng là người kiêu hãnh nhất, lúc này trên người anh chỉ còn lại mùi vị của thất bại và u uất.

Trong căn phòng bệnh trắng toát, anh trông giống như một con thú bị dồn vào đường cùng.

Tôi nhìn mà cay mắt.

Nén cảm xúc, tôi gõ cửa rồi bước vào.

Anh quay lại nhìn tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, khuôn mặt xanh xao và ánh đỏ nơi đáy mắt anh khiến tim tôi nhói lên.

Anh có vẻ bất ngờ khi thấy tôi, nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua.

Giọng anh khàn khàn, cất tiếng trước: “Sao em lại đến?”

Tôi bước nhanh vào, giơ bó hoa lên, cố cười cợt nhả:

“Xem trò cười của anh chứ sao.”

“Từng được người ta tâng lên tận mây, giờ chẳng ai buồn ngó tới.”

“Trước đây có hai người cứ đứng trước mặt tôi mà thề non hẹn biển, nói yêu nhau đến ch .t không rời—”

Tôi bật cười, “Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Từng câu tôi nói như d.a/o cứa, đầy châm chọc.

Nhưng anh không tức giận, không phản ứng.

Chỉ lặng lẽ nghe tôi lải nhải.

Lặng lẽ nhìn tôi gọi y tá đến dọn đống mảnh vỡ.

Nhìn tôi vứt bó hoa héo trong lọ đi, rửa sạch lọ, thay nước, cắm hoa mới.

Tôi đảo mắt quanh phòng: “Không có ai chăm sao? Thê thảm quá vậy.”

Anh đáp nhàn nhạt: “Đang giờ cơm trưa.”

Ý là người chăm về ăn rồi.

Nhưng dù vậy, anh — một thiếu gia từng được nuông chiều, giờ đến cả một người canh bên cũng không có.

Tôi xong việc, kéo ghế ngồi đối diện anh.

Anh đã bình tĩnh lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi chân anh, lâu đến mức anh chủ động mở miệng:

“Không cứu được nữa. Bác sĩ bảo cả đời này chỉ có thể ngồi xe lăn.”

Giọng anh dửng dưng đến đáng sợ, như thể đã luyện tập hàng trăm lần mới có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.

Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt không kìm được nữa mà rơi xuống.

Cái vỏ bọc mạnh mẽ, sắc sảo tôi cố dựng lên cuối cùng vẫn rạn nứt.

Anh nhìn tôi, môi mấp máy:

“Khóc gì chứ, anh còn chưa ch .t.”

Tôi lao đến ôm chặt lấy anh, không còn nén khóc nữa.

Anh không đẩy tôi ra, hai tay chỉ siết chặt bên thân.

Năm năm trước, khi tôi đi du học, anh ôm tôi một lần.

Cái ôm đó — vừa là chia tay, vừa là bố thí.

Lúc ấy, anh rộng vai vững chãi, ôm người ấm áp.

Còn bây giờ — chỉ còn lại xương và lạnh.

2

“Chúng ta cưới nhau đi, Quý Kinh Ngôn.”

Tôi vừa rửa mặt xong, lau khô nước mắt bước ra khỏi phòng tắm thì đột ngột mở miệng nói.

Chủ đề quá nhảy cóc, khiến Quý Kinh Ngôn đang nhìn ra ngoài cửa sổ cũng phải giật mình quay lại nhìn tôi.

Tôi tiếp tục:

“Anh giờ đã là người bị cả nhà vứt bỏ rồi.”

“Bọn họ ước gì anh mãi mãi không ngóc đầu dậy khỏi cái vũng bùn này.”

“Anh biết không, người ngoài đang cười nhạo anh đấy.”

“Cười vì vị trí thừa kế bị đứa em trai con riêng cướp mất, cười vì châu báu mẹ anh để lại bị tình nhân của ba anh chiếm sạch, cười vì anh chọn một cô bạn gái không màng vật chất — rồi cũng bỏ anh mà đi.”

“Tôi nghe nói, chỉ trong vòng một tháng, Tang Huyên đã đính hôn với người anh em thân thiết nhất của anh — Tần Vọng Bắc.”

Tôi ngừng một nhịp, nhìn anh chằm chằm:

“Sao? Tức à?”

Ánh mắt Quý Kinh Ngôn lập tức phủ một tầng băng mỏng lạnh toát.

Tôi cố tình đấy.

Tôi muốn xé toạc vết thương của anh ra.

“Quý Kinh Ngôn, để tôi làm quân át chủ bài của anh.”

“Chỉ khi liên hôn với tôi, anh mới có thể giữ được chính mình.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt đầy quyết đoán.

Anh sẽ đồng ý thôi.

Bởi lúc này tôi là lựa chọn đúng đắn và có lợi nhất của anh.

Quý Kinh Ngôn khẽ nhắm mắt, giấu đi ánh nhìn lạnh lẽo kia vào bóng tối.

Đôi mắt đen sâu hoắm như vực thẳm.

Anh hỏi tôi: “Em muốn gì?”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, đến mức anh phải quay mặt đi.

Anh biết tôi muốn gì mà.

“Tôi muốn gì… anh không rõ à?”

“Tôi vẫn luôn nhắm vào anh — chính là con người anh.”

Quý Kinh Ngôn bật cười, tiếng cười ngắn ngủi, mang theo chút tự giễu:

“Em muốn tôi, nhưng tôi giờ chỉ là một kẻ tàn phế.”

“Em đang làm một vụ đầu tư lỗ vốn đấy.”

Tôi liếc xuống giữa hai chân anh, thẳng thừng:

“Phế là chân, đâu phải là chức năng sinh sản.”

Người đàn ông trước giờ luôn lạnh nhạt và giữ lễ như anh thoáng chấn động.

Bị tôi nói một câu như trời giáng, anh nghẹn lời.

Gương mặt tái nhợt hiếm khi có thêm chút ửng đỏ.

Không một tiếng động, anh kéo tấm chăn bên cạnh lên che nửa thân dưới.

Chắn lấy ánh mắt tôi đang chiếu tới.

Phản ứng đó khiến tôi càng muốn trêu anh hơn.

Tôi giả vờ suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Hay là… để tôi kiểm tra thử?”

Giọng Quý Kinh Ngôn bắt đầu hơi giận: “Ôn Chi Tiếu!”

Tôi cười toe toét nhìn anh, chẳng chút xấu hổ vì câu nói táo bạo của mình.

“Quý Kinh Ngôn, bây giờ chỉ có tôi mới giúp anh xoay chuyển tình thế.”

“Anh suy nghĩ kỹ chưa?”

Quý Kinh Ngôn ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt im lặng, như muốn nhìn thấu lòng tôi.

Lâu thật lâu sau — anh vẫn không nói gì.

Hai tháng trước, Quý Kinh Ngôn gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Cứu được mạng, nhưng đôi chân thì không.

Từ nay về sau chỉ có thể sống đời xe lăn.

Quý Kinh Ngôn là ai? Là con trai trưởng của nhà họ Quý – gia tộc giàu có bậc nhất Hải Thành.

Xuất thân tốt, ngoại hình xuất sắc, đầu óc lại hơn người.

Anh là ngôi sao sáng trong tầng lớp tinh anh trẻ tuổi.

Là “Thiếu gia Quý” mà ai cũng ngưỡng mộ.

Tương lai rộng mở, phong thái rực rỡ.

Thế nhưng một vụ tai nạn đã kéo anh từ mây xanh rơi thẳng xuống bùn đen.

Tin anh bị liệt hai chân vừa lan ra, dư luận liền đổi chiều.

Đứa em trai con riêng được nâng đỡ lên thay thế vị trí trong tập đoàn.

Bạn gái yêu nhau bao năm cũng quay lưng.

Chia tay không chút do dự.

Chưa đầy một tháng đã đính hôn với người khác.

Bạn bè từng vỗ vai xưng huynh gọi đệ thì đạp anh xuống hố sâu.

Chỉ sau một đêm, Quý Kinh Ngôn bị cả thế giới ruồng bỏ.

Ai ai cũng đang xem anh là trò cười.

Tôi vừa nghe tin liền lập tức bay về nước trong đêm.

Việc đầu tiên làm là chạy tới tìm anh.

Lời đề nghị kết hôn này, vừa là giao dịch, vừa là tư tâm của tôi.

Có gia tộc tôi chống lưng, những kẻ coi trọng lợi ích kia sẽ phải dè chừng.

Thân phận người thừa kế của anh — mới có thể giữ lại được.

Anh ấy vốn chỉ thích uống trà.

Nhưng khi thấy tôi nghi ngờ, Quý Kinh Ngôn lại chắc nịch: “Đúng, cà phê.”

Tôi cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao thì… năm năm không gặp, thói quen có thay đổi cũng là chuyện bình thường.

Tôi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Đi thang máy xuống dưới.

Vừa bước khỏi thang máy, tôi đột nhiên khựng lại.

Quên mang điện thoại.

Không còn cách nào, tôi quay lại theo lối cũ.

Vừa quay về đến cửa, tôi đã thấy rèm quanh giường Quý Kinh Ngôn được kéo lại.

Lòng chợt căng thẳng.

Sợ xảy ra chuyện gì, đầu óc lập tức tràn ngập lo lắng.

Tôi vội vàng chạy vào.

Một tay kéo mạnh tấm rèm.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết đứng.

Đồng tử co rút lại, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Tôi đứng đờ người, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Bên trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước bồn cầu.

Ánh mắt tôi bất giác dừng lại trên tay Quý Kinh Ngôn.

Đôi tay thon dài, một tay đang giữ “vật tư”, tay kia cầm khăn giấy ướt, đang lau chùi.

Khoảnh khắc tôi xông vào, mọi động tác của anh đều dừng lại.

Quý Kinh Ngôn nhắm mắt, cố gắng đè nén cảm xúc.

Yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, anh thấp giọng quát: “Ra ngoài.”

Giọng anh kiềm chế, nhưng giấu không nổi cơn giận âm ỉ bên dưới.

Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, hoảng loạn xoay người đi ra.

Quay lưng lại, đầu tôi rối như tơ vò.

Qua đi một chút ngượng ngùng ban đầu, điều khiến tôi lo hơn là—

Liệu cảnh tượng đó có tổn thương lòng tự trọng của anh không?

Liệu anh có cảm thấy xấu hổ?

Tôi tự trách bản thân đã quá bất cẩn.

Nghĩ mãi xem nên nói gì để xoa dịu bầu không khí, đỡ ngượng một chút.

Do dự mãi, cuối cùng tôi lại buột miệng nói:

“Cái đó… cũng lớn thật.”

Căn phòng bệnh lập tức rơi vào một khoảng lặng chết người.

Khi tôi đang xấu hổ đến mức phải tự đập miệng mình một cái, thì—

Giọng Quý Kinh Ngôn lạnh tanh vang lên từ sau tấm rèm:

“Sao? Cô từng nhìn của người khác rồi nên mới có tiêu chuẩn so sánh à?”

Tôi ngơ ra một lúc.

Người khác?

Oan quá đi mất!

Tôi vội vàng thanh minh: “Tôi không có!”

Cho dù chưa từng ăn thịt heo, thì cũng từng thấy heo chạy mà, đúng không?

Chuyện này, ai mà chẳng có chút kiến thức cơ bản.

Tôi quay người lại, hướng về phía Quý Kinh Ngôn nói rõ ràng:

“Tôi chỉ từng nhìn mỗi của anh thôi!”

Không khí trong phòng lại rơi vào trầm mặc.

Tôi bắt đầu cảm thấy… sao tình huống này có vẻ kỳ cục?

Tại sao tôi lại đang tranh luận vấn đề này với Quý Kinh Ngôn vậy trời?

“Cô Ôn?”

Giọng của hộ công từ nhà vệ sinh bước ra cắt ngang sự im lặng và bối rối này.

Lúc tấm rèm được kéo ra, Quý Kinh Ngôn đã chỉnh tề.

Anh liếc tôi một cái, ánh nhìn hờ hững.

Tôi cũng không dám nhìn thẳng anh nữa.

Nhanh chóng bước đến đầu giường, lấy lại điện thoại.

Buông một câu: “Tôi đi mua cà phê cho anh.”

Rồi vội vàng bỏ chạy.

03

Sau một khoảng lặng dài.

Quý Kinh Ngôn khẽ nói, giọng nhạt nhẽo nhưng từng chữ như dao cắt:

“Cho dù anh không có tình cảm với em, em cũng muốn dùng hôn nhân để giao dịch sao?”

Tôi mỉm cười bình thản, ánh mắt kiên định:

“Đúng vậy.”

Tình cảm mà, nuôi dưỡng dần cũng sẽ có thôi.

Quý Kinh Ngôn là một người đàn ông tốt.

Dù anh có tàn phế đôi chân, tôi cũng chẳng để tâm.

Bởi vì… tôi rất thích anh.

Thích đến mức không cách nào thoát ra được.

Khi thực sự gặp được người khiến trái tim, thân thể và linh hồn cùng chấn động, bạn sẽ hiểu rằng — cảm xúc này chẳng thể điều khiển nổi.

Tôi thích Quý Kinh Ngôn, chuyện này trong giới không phải bí mật.

Gần như ai cũng biết.

Anh cũng biết.

Tôi và anh lớn lên bên nhau, môn đăng hộ đối.

Chỉ tiếc rằng, thanh mai trúc mã không bằng người từ trên trời rơi xuống.

Khoảnh khắc năm đó khi anh chọn Tang Huyên, tôi đã lặng lẽ rời khỏi thế giới của anh.

Tôi không trách, cũng không hận.

Từ đầu đến cuối, anh luôn giữ khoảng cách với tôi, chưa từng cho tôi một tia hy vọng.

Kẻ đơn phương như tôi không có quyền đòi hỏi, cũng chẳng có tư cách oán trách.

Năm năm rời đi, tôi từng nghĩ mình đã buông xuống.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh… tôi mới biết — tôi chưa từng quên.

Người quá rực rỡ mà ta gặp thuở thiếu thời, cả đời này đều khó mà quên được.

“Được, giao dịch có hiệu lực.”

Quý Kinh Ngôn đưa tay ra — đó là cái bắt tay mang ý nghĩa hợp tác.

Bàn tay anh, giống như con người anh — sinh ra đã đẹp đẽ, hoàn mỹ.

Nhưng động tác ấy khiến tôi thấy xa cách, chướng mắt vô cùng.

Tôi đưa tay ra, rồi trong ánh mắt điềm tĩnh của anh, biến cái bắt tay đó thành mười ngón đan xen siết chặt.

Tôi mỉm cười với anh:

“Đóng dấu.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)