Chương 4 - Giấc Mộng Tình Oan

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong phủ ta có một tiểu viện đã lâu bị hoang phế ở góc Đông Nam.

Tỷ tỷ lẻn đi vào , ta lén bám theo, áp sát vào bức tường, nghe thấy tỷ tỷ đang nói chuyện với ai đó.

“Công tử, xem tình hình hiện giờ, Thái t.ử nhất định phải cưới La Ngọc Phu.”

Nàng nhắc đến Tiêu Cẩm Hạc, giọng điệu lạnh nhạt, không hề có chút đau khổ vì tình si mê.

“Chỉ có gi.ết nàng, Trân Nhi mới dễ thay thế…”

Ta như bị đòn cảnh tỉnh, tỷ ta muốn gi.ết ta ?

Một lát im lặng sau , một người đàn ông từ tốn nói : “La Ngọc Phu, hãy cứ để lại đã .”

Nàng ta nghẹn ngào: “Công t.ử tiếc nàng?”

Người nọ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thiên kim của Ngự sử đại nhân, là muốn gi.ết là có thể tùy tiện gi.ết sao ? Trân Nhi, không ngờ ta tốn mười năm, dạy ra lại là một kẻ ngu ngốc.”

“Công tử… Là Trân Nhi ngu ngốc, hay là công t.ử giấu tư tâm?”

Lời nàng chưa dứt, đã bị người đối diện lạnh lùng ngắt lời.

“Trân Nhi, hôm nay, ngươi dường như nói hơi nhiều.”

Ta nghe thấy tiếng nàng ta bụp quỳ xuống đất, trong giọng nói toàn là không cam lòng.

“Công tử, rốt cuộc La Ngọc Phu kia có gì tốt , ngài nói cho Trân Nhi, Trân Nhi có thể làm tốt hơn nàng! Trân Nhi, Trân Nhi thích…”

“Trân Nhi, ta không cần một kẻ phế vật miệng đầy tình yêu.”

Ta đứng ngoài tường mà mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nam nhân này là ai? Nữ t.ử này lại là ai?

Nàng ta mất tích tổng cộng không quá 5 năm, nhưng hắn lại dạy dỗ nàng mười năm…

Kẻ đang ở trong nhà ta , cái tên La Ngọc Trân này , chỉ sợ là đồ giả mạo.

Nàng tới nhà ta làm gì? Mục tiêu là Tiêu Cẩm Hạc sao ?

Cũng không khó hiểu, có lẽ Tiêu Cẩm Hạc mắt cao hơn đầu lại từ đầu đối với ta phóng thích thiện ý, đó là do Hoàng hậu dặn dò.

Bà ta cần quyền giám sát các loại quan lại trong tay cha ta , Tiêu Cẩm Hạc nhất định phải cưới con gái nhà họ La.

Nhưng nàng muốn cái vị Thái t.ử phi này , lại có tác dụng gì?

Ta nằm mơ cũng không ngờ, ta thế mà vẫn luôn sống trong nước sôi lửa bỏng.

Ta một lòng một dạ đặt vào chuyện từ hôn, nhưng có kẻ hiện giờ lại muốn mạng ta , ta còn phải dành tâm trí ra , tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước để chiếm ưu thế).

Năm đó nàng ta về phủ, vết bớt trên người , ký ức thơ ấu đều khớp, thậm chí cả chiếc khóa trường mệnh đặc chế của nàng cũng đúng là khối đó.

Tim ta đột nhiên bị bóp chặt, tỷ tỷ, tỷ tỷ ruột của ta , có phải đã không còn trên đời này ?

Chuyện linh miêu tráo thái t.ử này , trước khi ta tìm được chứng cứ, chỉ có thể tự mình biết .

Ta bắt đầu lưu ý nhất cử nhất động của Trân Nhi. Hồi nàng ta đi lạc, ta còn nhỏ, ký ức về nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhớ rõ, nàng quả thật là tính tình đanh đá, và cũng thật sự kén ăn.

Kén ăn là bởi vì nàng ta có thân thể yếu đuối, nhiều thứ không ăn được , ăn vào sẽ nổi ban đỏ khắp người , vừa ngứa vừa đau.

Ta nhớ Trân Nhi kiêng khem cũng giống tỷ tỷ. Giả mạo đến mức này , thật là khó cho nàng.

Ta trong lòng giấu chuyện này , suýt nữa đ.â.m vào tường.

Hoàn Nhan Thuật cưỡi ngựa đi ngang qua ngón tay nhẹ điểm trán ta , hắn trách ta : “Đi đường thì nên đi cho đàng hoàng, tưởng đông tưởng tây.”

Hôm nay Trưởng công chúa làm chủ, mời nam nữ quý tộc trong kinh thưởng rượu ngắm trăng. Ta xuống xe ngựa ở phố trước phủ công chúa, đi chưa được hai bước liền gặp Hoàn Nhan Thuật.

Hắn dáng người đĩnh bạt nhìn xuống ta , trong đêm m.ô.n.g lung, bớt đi vài phần lệ khí, thêm chút thiện cảm.

Phía sau hắn là một mỹ nhân, một bộ váy hồng phấn che ở trên lưng ngựa, đặc biệt đáng chú ý.

Nơi xa, Chu Lữ Vinh bước chân vội vàng, tức muốn hộc m.á.u mà kêu to: “Thu Họa, Thu Họa!”

“Ta vì nàng trêu chọc trước cái kẹo mạch nha dính người như vậy , quay đầu lại nhớ chuẩn bị hậu tạ, ta sẽ tìm nàng lấy.”

Hắn không đợi ta trả lời, cười nhạo nhẹ đá bụng ngựa, vó ngựa cằn nhằn về phía trước , nhảy vào phủ công chúa.

Hoàn Nhan Thuật đùa Chu Lữ Vinh giống như đùa chó, chọc cho hắn đuổi theo sau m.ô.n.g ngựa mà nhảy nhót chạy.

Suốt buổi yến hội ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, luôn nhịn không được nhìn Hoàn Nhan Thuật.

Hắn nằm trong lòng Thu Họa, rượu ngon ly này tiếp ly khác, hoàn toàn là bộ dạng của một tên lãng t.ử ngu ngốc.

Đầu ta vô cùng đau đớn.

Cho dù là ta nhờ hắn thay ta chuộc Thu Họa đi nữa, nhưng những chuyện còn lại ta đã có an bài, cũng không cần hắn lấy thân đi làm bia đỡ đạn sống cho Chu Lữ Vinh.

Nhưng ta càng không muốn dính líu với hắn , hắn lại càng muốn trộn lẫn vào chuyện của ta , mối quan hệ này càng ngày càng không thể thoát ra .

Ánh mắt Chu Lữ Vinh âm hiểm, như là tùy thời muốn nhào lên bẻ gãy đầu Hoàn Nhan Thuật.

Tiêu Cẩm Hạc tự nhiên sẽ không tha hắn hồ nháo, hắn lạnh lùng cảnh cáo hai câu, Chu Lữ Vinh cũng đành tức giận bất bình mà bỏ cuộc.

Uống rượu hơn ba tuần rượu, Trần Hoài Dục đột nhiên bị đẩy tới trước chỗ ngồi của Trưởng Công chúa.

Chu Lữ Vinh dâng vật quý, cười nói :

“Điện hạ hôm nay hứng khởi quá, ta tìm cho ngài chút trò vui. Bằng hữu của ta đây giỏi nhất khoản bắt chước giọng nói , dưới ánh trăng càng hay . Không bằng để hắn diễn vài tiếng xem sao ?”

Trưởng Công chúa là tỷ muội ruột thịt thân thiết với Hoàng thượng. Ở Đại Tề, mọi người đều phải nịnh nàng, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.

Nàng lười biếng liếc Trần Hoài Dục một cái, hừ lạnh:

“Cái đồ mặt mũi non choẹt mà cũng dám tự xưng hạng nhất? Đi, lại đây biểu diễn, đừng có làm ta mất hứng.”

Chu Lữ Vinh cười càng đậm, ngồi sát bên chân nàng như cháu ngoan hiếu thuận.

“Điện hạ từng thấy biết bao nhiêu chuyện đời, từ trước đến giờ rộng lượng. Xin ngài chỉ bảo cho hắn một chút, coi như ban ân huệ.”

Trần Hoài Dục vẫn đứng sang một bên, không kiêu cũng không nịnh. Hắn nhìn sang ta , chỉ khẽ cười kiểu “chuyện chẳng liên quan đến ta ”.

Chu Lữ Vinh liếc mắt ra hiệu, hắn liền đưa tay áo che miệng, vừa cất giọng lên, cả phòng im lặng kinh ngạc.

Hắn bắt chước tiếng chim, nghe như mùa xuân chan hòa và hoa rơi rực rỡ; hắn giả tiếng ve, nghe được cả ánh nước lóng lánh nơi bờ nông cá quẫy.

Có hắn ở đó, ngay cả vị rượu cũng như thêm mấy phần khoái lạc.

Hắn nói giọng phương ngữ kể chuyện hài, khiến Trưởng Công chúa bật cười ha hả.

Chỉ có tim ta lạnh đi một nửa.

Dù giọng có khác, nhưng tiếng nói này rõ ràng chính là người đã trò chuyện với Trân Nhi đêm hôm ấy .

Trần Hoài Dục giấu quá sâu. Lông tơ ta dựng đứng cả lên.

Hắn đang cười với ta , nhưng nụ cười này trong mắt ta chẳng còn chút cảm giác phong lưu tao nhã nào nữa.

Nó đầy giả dối và gian trá. Hắn giả bộ hiền lành, tỏ vẻ không màng thế sự, vậy mà dám giở trò ngay trong La phủ, che trời giấu biển, lừa được cả phụ thân ta – người từng trải trăm trận sa trường…

Hắn suốt ngày quấn quít cùng Chu Lữ Vinh, xem ra quan hệ đó cũng chẳng phải thật lòng.

Hắn muốn Trân Nhi gả cho Tiêu Cẩm Hạc. Còn hắn lại ẩn mình bên cạnh Chu Lữ Vinh. Vậy rốt cuộc hắn đang làm việc cho ai?

Trong lòng ta rối bời. Chuyện này không phải riêng ta có thể xử lý.

Ta phải nhanh chóng tìm được Trân Nhi. Còn lại , giao cho phụ thân điều tra cho rõ.

20.

Chu Lữ Vinh đến kỹ viện nói đạo lý, lại bị người ta chặn họng:

“Chẳng lẽ quý tộc Đại Tề chúng ta cũng muốn giống bọn man di, mạnh ai nấy cướp, không thèm giữ lễ?”

Gần đây hắn bị mấy vị trưởng bối thay phiên răn dạy, ngay cả Tiêu Cẩm Hạc – vãn bối – cũng khuyên hắn phải cẩn trọng lời nói hành động. Hắn tức nghẹn cả bụng.

Chỉ cần ai chọc thêm chút nữa là nổ.

Đêm ấy , lời đồn lan khắp phố.

Rằng công t.ử Chu gia bị người nước địch đ.á.n.h bại, bị cướp mất sủng ái, còn chẳng dám ho he một tiếng. Tưởng hắn ghê gớm thế nào, hóa ra chỉ là đồ hèn, chỉ biết bắt nạt dân Đại Tề. Nếu hai nước giao chiến, hắn chắc chắn là kẻ quỳ đầu tiên.

Ta giận đến đỏ mặt, ngồi ở Tứ Hải Các, vừa ngẩng lên đã thấy phòng riêng của Chu Lữ Vinh.

Hắn tức đến mức ném vỡ mấy cái ly. Tiểu nhị quỳ gom mảnh vỡ. Trần Hoài Dục ghé tai nói gì đó, hắn mới dần bình tĩnh.

Không lâu sau , từ Tứ Hải Các truyền ra tờ giấy:

“Hạ thú. Bắn c.h.ế.t.”

Ta bật dậy. Không ngờ Trần Hoài Dục lại gan lớn đến mức này . Hắn đang xúi Chu Lữ Vinh g.i.ế.c Hoàn Nhan Thuật.

Nếu Hoàn Nhan Thuật c.h.ế.t, chẳng khác nào cho Hoàn Nhan thị một cái cớ phát động chiến tranh. Bọn dân du mục trên lưng ngựa, thích nhất là đ.á.n.h chiếm.

Triều ta thì chẳng còn tướng tài, tướng già đã yếu, kho lương cạn, mười mấy năm không có chiến tích…

Nếu Hoàng thượng muốn tránh chiến tranh, chắc chắn phải hi sinh vài cái đầu.

Người bị đẩy ra gánh tội đầu tiên là Chu Lữ Vinh, nhưng hắn sao sánh được với hoàng t.ử nước địch? Nếu cần, có khi còn phải hy sinh cả Tiêu Cẩm Hạc.

Ta không chút nghi ngờ. Hoàng thượng con nối dõi đông, thiếu gì. Mất Tiêu Cẩm Hạc thì còn Tiêu Cẩm Húc, Tiêu Cẩm Lan,… không lo chuyện người thừa kế.

Nếu thực sự đến mức ấy , còn có thể gắn cho hắn cái danh “vì nghĩa diệt thân ”, nghe cũng đẹp mặt.

Trần Hoài Dục thật quá tàn nhẫn.

Ta đoán hắn sẽ đẩy Chu Lữ Vinh phạm sai, nhưng không ngờ lại dám chơi lớn như vậy .

Hắn lấy tính mạng thiên hạ làm trò đặt cược. Hắn sao dám xuống tay với Hoàn Nhan Thuật?

Ta nhớ tới ánh mắt hắn lướt qua ta khi nãy—xa lạ, tao nhã, như người đứng ngoài mọi chuyện.

Gương mặt hắn nhẹ như mây gió, chẳng vương chút d.ụ.c lợi, thong thả, khéo léo che giấu toàn bộ sự đen tối bên trong.

Chỉ bằng đôi môi nhàn nhạt, hắn đem vận mệnh thiên hạ chơi đùa trong lòng bàn tay.

Người này … thật sự đáng sợ.

Ta gần như chạy điên cuồng. Vừa thấy Hoàn Nhan Thuật, tim ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Hạ… hạ… hạ…”

Hắn giữ miệng ta , đợi ta bình tĩnh, mới buông tay: “Giờ thì nói .”

Ta uống liền hai chén trà , mỗi chữ thốt ra đều đau thấu người :

“Lúc hạ thú… nhất định phải cẩn thận. Không chừng… Chu Lữ Vinh đang định ra tay g.i.ế.c điện hạ.”

Hắn nhíu mày, “Chỉ vì nói chuyện này thôi mà phải vội vã như vậy sao ?”

Ta điên cuồng gật đầu, tất nhiên là phải vội!

Nếu Hoàn Nhan Thuật c.h.ế.t thật, khi đó ta sẽ không cần phải tái giá với Tiêu Cẩm Hạc, nhưng ta lại trở thành tội nhân của Đại Tề. Ta không thể đem tính mạng của người trong thiên hạ ra đùa được .

Hoàn Nhan Thuật dường như hiểu lầm ý ta .

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên thật dịu dàng, dịu dàng như gió thổi mặt hồ gợn sóng, khiến mặt ta hơi nóng.

“Ta sẽ vì nàng mà cẩn thận.”

Hả?

Hắn bất ngờ giương cung, một mũi tên trúng ngay hồng tâm.

“Bản tính của ta , nếu có kẻ muốn g.i.ế.c ta , thì tốt nhất hắn nên g.i.ế.c được ta . Nếu không , cứ chờ ta phục hồi lại , ta sẽ truy sát hắn , cho đến khi hắn c.h.ế.t mới thôi.”

Ánh mắt âm trầm của hắn khiến ta nhớ đến cái vẻ mặt không c.h.ế.t không ngừng của hắn trong mơ, nỗi thống khổ và sợ hãi của vạn tiễn xuyên tâm, mỗi khi nhớ lại đều làm lòng ta rùng mình .

“Bất kể là ai làm tổn thương Điện hạ, Điện hạ đều đối xử như vậy sao ? Kể cả là vô tình?” Tôi run rẩy.

Hoàn Nhan Thuật suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi trả lời tôi : “Nàng, trừ nàng ra .”

Hắn khoác lên người ta một chiếc áo choàng, “Hoặc là nàng nói cho ta biết , rốt cuộc nàng sợ ta vì điều gì, ta cũng sẽ sửa đổi.”

Ta gượng gạo nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi, lắc đầu không nói .

Là vì một giấc mộng, lời này ta không thể nói ra .

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)