Chương 3 - Giấc Mộng Tình Oan
14.
Ta nhốt mình trong phòng năm sáu ngày, nghiền ngẫm cách xoay chuyển tình thế. Nghĩ đi tính lại , lại chỉ có một chuyện ta biết từ trong mộng là đáng để làm .
Ta cùng Tiêu Cẩm Hạc cưới nhau được chừng nửa năm, Chu Lữ Vinh nhà thái phó Chu đã cướp đoạt con gái nhà lành, đ.á.n.h c.h.ế.t cả cha mẹ và bà nội người ta , tổng cộng ba mạng. Nhà họ Chu là họ hàng bên ngoại của Hoàng hậu.
Khi đó ta đã là Thái t.ử phi, chuyện đưa đến chỗ cha ta , ông lo lắng nếu điều tra thật sẽ làm liên lụy đến ta , chỉ đành ém nhẹm chuyện này .
Sau này , những kẻ phá phách bên nhà Hoàng hậu dựa vào quyền giám sát trong tay cha ta , cứ dăm ba hôm lại tìm ông giải quyết rắc rối...
Có lẽ, có thể nhắm vào nhà họ Chu mà thử xem.
Nhân lúc ta còn chưa gả, chỉ cần tóm được một chuyện khiến họ tổn thất nặng, biết đâu có thể kéo Hoàng hậu cùng Tiêu Cẩm Hạc xuống được .
Hoàng Thượng đã ngại họ hàng bên ngoại từ lâu, đến lúc đó cha ta điều tra ra , vừa lập được công, tiện thể xin cho ta hủy hôn, nghĩ là phù hợp nhất.
Lúc ăn tối ta định bàn bạc với cha, nhưng tỷ tỷ vừa thấy ta , lập tức lại giở trò.
“Cha, La Ngọc Phu mà gả cho Tiêu Cẩm Hạc, con đây sống không nổi!”
Nàng ta đập vỡ chén sứ, đặt mảnh vỡ lên cổ họng thon thả của mình . Đây là trò nàng ta hay dùng, khóc lóc, làm ầm ĩ, dọa c.h.ế.t, hơi có gì không vừa lòng là lại đòi c.h.ế.t đòi sống.
Mẹ ta quả nhiên hoảng hốt, đang vội vã muốn lao tới thì cha ta quăng đũa xuống bàn.
“Muốn c.h.ế.t thì đi mà c.h.ế.t! Hồi nhỏ không biết gì, lớn rồi vẫn không biết gì! Con muốn từ bỏ mạng sống thì ai cũng không cản con! Hai tỷ muội không ra dáng tỷ muội gì cả, không biết giúp đỡ nhau , ngày ngày đấu đá nhau !”
Ông bỗng nhiên quay đầu mắng ta : “Con cũng đi !”
Từ nhỏ đến lớn, cứ hễ La Ngọc Trân gặp chuyện, thì ta cũng bị vạ lây cùng.
Ta quỳ trước mặt tổ tiên, nghe La Ngọc Trân lầm bầm c.h.ử.i rủa. Nàng nhìn ta độc địa, cười khẩy: “Ngươi nghĩ Hoàng hậu muốn ngươi làm con dâu bà ta là vì yêu thích ngươi sao ? Bà ta nhắm vào quyền lực của cha.”
Ta sửa lại tóc mai, cười tủm tỉm nhìn nàng: “ Đúng vậy , chỉ là ta đã từ chối rồi , bà ta vẫn không thèm để tỷ làm con dâu, thế nào cũng đòi ta gả qua haizz, nghĩ lại thấy cũng vinh hạnh ghê.”
Tỷ ta từng lưu lạc bên ngoài, xét về danh tiếng, Hoàng hậu không thể nào muốn nàng gả vào phủ Thái tử, hơn nữa ta trước nay hiền lành dễ điều khiển, càng trở thành người thích hợp nhất trong mắt Hoàng hậu.
Nàng ta giận điên lên, c.h.ử.i bới nửa ngày, bỗng nhiên xông đến túm cổ áo ta , thì thầm bên tai ta .
“Ngươi vênh váo cái gì chứ, La Ngọc Phu! Ngươi nghĩ ngươi gả vào phủ Thái t.ử là sẽ sung sướng sao ? Hoàng hậu nương nương, bà mẹ chồng tốt của ngươi không phải người dễ đụng vào đâu ! Ngươi nghĩ ngươi thất thân bằng cách nào, chính là bà ta bày mưu đấy! Bà ta muốn ngăn cản ta và Tiêu Cẩm Hạc, nên mới tạo ra lý do hắn phải cưới ngươi, giờ ngươi còn thấy vinh hạnh không ?”
Ta bất chợt quay đầu, nhìn chằm chằm nụ cười độc địa của nàng.
Đúng rồi , Tiêu Cẩm Hạc là Thái tử, sao có người dám cả gan hạ thuốc, sao bên cạnh không có người hầu hạ, sao đúng lúc ta ... lại đi tìm hắn ...
Ai có thể âm thầm điều khiển được thiên thời, địa lợi, nhân hòa này ?
Ta cố tỏ ra bình tĩnh, cười lạnh: “Sao nào, chẳng lẽ là Hoàng hậu nương nương tự mình nói cho ngươi? Cái miệng này của ngươi, còn mong ta tin được sao ?”
Nàng ta bỏ ta ra , ngồi trên chiếu rách, cười khổ nhìn chằm chằm mặt đất, thẫn thờ lẩm bẩm: “Ngươi tin hay không tùy ngươi, ta tự có cách để biết .”
Ta biết , nàng ta nói là sự thật. Móng tay ta đã cắm sâu vào lòng bàn tay, lòng hận thù dần dần làm ta mất đi lý trí. Hóa ra , cả đời ta đau khổ, lại là vì trở thành công cụ cho người khác tranh giành quyền lợi.
15.
Cha ta chắc đã nhìn ra ý ta muốn từ hôn, nên ngăn ta nói ra trước .
“Con vẫn luôn mến mộ Thái tử, giờ được như ý rồi , đừng không biết đủ, làm ta khó xử và mất mặt!”
Ông thậm chí không hỏi ta , có phải ta có nỗi khổ gì không . Thôi, cùng lắm ta liều cái mạng này , nhất định phải cùng bọn họ đối đầu một lần .
Ta chịu nhục nhã này , không thể để họ trả lại đầy đủ đâu , cũng phải đòi cho được cái cá c.h.ế.t lưới rách!
Thái phó Chu ra vẻ thanh cao, lại nuôi ra một kẻ hám gái như súc vật, cướp đoạt con gái nhà lành, thương thiên hại lý...
Được, vậy ta sẽ đưa chuyện này ra trước , cho hắn thấy rõ, cái gọi là sắc đẹp là con d.a.o hai lưỡi thế nào.
Ta cải trang đi đến Phấn Diện Các một chuyến.
Hai cô gái vây quanh ta , cười tủm tỉm hỏi han, không quá lả lơi, lời nói ra lại ngọt như mật, kinh nghiệm ở chốn tiêu tiền bậc nhất kinh thành này quả nhiên khác biệt.
“Ta tìm người có quyền quyết định ở đây.”
Một cô gái phe phẩy quạt, khó xử nói : “Công t.ử tìm mẹ chúng tôi à ? Mẹ thường ngày không gặp khách, Công t.ử nếu có chuyện quan trọng, để nô truyền lời giúp ngài nhé.”
Ta móc ra một thỏi vàng quẹt trên bàn, cử chỉ khoe giàu này làm ta tốn gần nửa tiền riêng, kết quả cô gái kia chỉ cười một cái, rồi lắc đầu.
“Công tử, chỗ chúng tôi không có thói vì mấy đồng tiền mà phá luật đâu .”
Luật lớn thật.
Ta chắp tay chào nàng nói : “Vậy làm phiền tỷ giúp ta truyền lời, ta đến để chuộc người .”
“Chuộc người ?” Cô gái như thể nghe thấy chuyện gì lạ lẫm, “Công t.ử không biết à , Phấn Diện Các chúng tôi khác chỗ khác, các cô gái chưa đến ba mươi lăm tuổi là không được rời đi .”
Này... Ta thật sự không biết , cũng là lần đầu nghe nói , nhà thổ lại có cái luật hoang đường này .
Những kẻ ăn chơi trác táng kia nếu không lấy được người mình muốn , chẳng lẽ sẽ không làm loạn sao ?
Ta ngượng ngùng nhặt thỏi vàng trên bàn cất vào tay áo, các cô gái xung quanh cười thầm ta , chắc là chưa từng thấy người nào keo kiệt như ta , tiền đã bỏ ra lại còn thò tay lấy lại ?
Haizz, cười đi cười đi , các ngươi đâu biết nỗi khổ của ta .
“Thứ quê mùa nào đến đây làm bộ giàu có !”
Ta vừa quay người , một chén rượu liền hắt vào mặt ta .
Chu Lữ Vinh khoanh tay nhìn ta , “Lân la nói chuyện với các cô gái, không chịu để lại chút gì mà đòi đi à ?”
Bên cạnh hắn đi theo một lũ kẻ ăn chơi, ta thế mà lại thấy Trần Hoài Dục ở tít bên cạnh.
Hắn giả vờ không nhận ra ta , cười gượng, đứng yên một bên, cao lớn thẳng tắp như cây bạch dương.
Lòng ta có chút khó chịu không nói nên lời, hóa ra người thanh cao như hắn , cũng chẳng khác gì những gã đàn ông tầm thường khác.
Ta nhất thời mất hồn, Chu Lữ Vinh tưởng ta không nể mặt hắn , đ.ấ.m một phát vào n.g.ự.c ta , đau đến ta ho sù sụ.
“Đồ nghèo mạt rệp, dám so đo với ông mày, ông mày cho mày biết tay!”
Hắn giơ chân định đá ta , lại đột nhiên ôm chân ngã vật xuống đất.
“Huyên náo gì thế, gọi Diêm Vương đấy à .”
Hoàn Nhan Thuật ở trên lầu hai, khoác áo tím, ngạo mạn nhìn xuống phía dưới . Cả đám cậu ấm thấy là hắn , đều nín thinh không dám ho he tiếng nào.
Ta cố rướn người cúi thấp đầu, hắn lại lấy đậu phộng ném ta , “Ê, thằng lùn con, lên đây.”
...Sao đi đâu cũng gặp hắn thế...
Ta đâu có ngu, sao lại ngoan ngoãn nghe lời lên lầu chịu c.h.ế.t chứ. Ta cất bước bỏ chạy, dù sao ta đã giả dạng, hắn Hoàn Nhan Thuật muốn ghi hận thì cứ ghi hận đi .
16.
Ta cắm đầu chạy qua ba con phố, chui vào một hẻm nhỏ để thở dốc.
Ta còn chưa kịp lấy lại hơi , liền nghe thấy giọng Hoàn Nhan Thuật âm u xuất hiện phía sau ta .
“Dừng lại làm gì, thỏ chạy trốn, chạy chậm là sẽ c.h.ế.t đấy.”
Ta rùng mình , còn chưa kịp đứng dậy, Hoàn Nhan Thuật liền bóp cổ áo sau ta ấn vào tường.
“La Ngọc Phu, ngươi thật sự quá hư, ngươi sợ ta đến thế, làm ta cảm thấy không đ.á.n.h gãy tay chân ngươi thì thật có lỗi với ngươi.”
Ta vội nói lần sau không dám!
Hắn xách ta quay một vòng, dồn ta vào góc tường.
Thò tay giật bộ râu giả của ta , hắn cười khẩy: “Trò lừa này mà cũng đòi qua mắt thiên hạ.”
“Đến Phấn Diện Các làm gì, nói xem, định chuộc ai.”
Ta căng thẳng, nói qua loa: “Chỉ là, chơi bời thôi…”
“À, Thu Họa à .”
Mắt ta hơi co lại , sao hắn biết được ?
Thu Họa là người Chu Lữ Vinh yêu thích, ta tính chuộc nàng đi , rồi giăng bẫy khiến Chu Lữ Vinh tự mình sa bẫy.
Hoàn Nhan Thuật lạnh lùng nói : “Nghe nói Hoàng hậu ban hôn cho ngươi với đứa con bảo bối của bà ta .”
Hắn không cần ta trả lời, “Ngươi không muốn gả, lại không thể cãi lệnh, nên liều mạng tìm cách gây rối cho Hoàng hậu.”
“Nếu muốn nhắm vào họ ngoại của Hoàng hậu, đối tượng đầu tiên chính là Chu Lữ Vinh nhiều lỗi lầm, đối phó một kẻ côn đồ, dĩ nhiên phải dùng phụ nữ để gài.”
Thái dương ta đập thình thịch, hắn lại nói chuẩn xác đến thế, ta không tiện nói dối nữa kẻo chọc giận hắn .
“Điện hạ như biết trước mọi chuyện.”
Hoàn Nhan Thuật vỗ vỗ mặt giả của ta , cười chế nhạo: “Xấu c.h.ế.t đi được , Thu Họa, ta giúp ngươi chuộc.”
“Phấn Diện Các có luật của họ, không dám gây phiền phức cho Điện hạ.”
“Luật?” Hắn không quan tâm, nhẹ tênh mở miệng: “Luật của Đại Tề các ngươi, liên quan gì đến ta .”
Đúng rồi , người Đại Tề tuân theo luật Đại Tề, là vì thăng quan, làm giàu, tránh tai họa, nhưng Hoàn Nhan Thuật là con tin, chỉ cần Hoàng Thượng không muốn xảy ra xung đột với nước địch, chỉ cần hắn chơi bời không ảnh hưởng đến cục diện chung, thì không ai làm gì được hắn .
Nhưng ta không muốn dính líu quá nhiều đến hắn , càng không muốn nợ hắn , chuyện Chu Lữ Vinh, ta tìm cách khác cũng được .
“Vẫn là thôi, chuyện cỏn con này của ta , không dám làm phiền Điện hạ…”
Hoàn Nhan Thuật nheo mắt, giọng ta tự động nhỏ lại dưới ánh mắt hung dữ của hắn .
“Nói đi , nói tiếp đi .”
Hắn nhướng mày nhìn chằm chằm ta .
Ta mềm giọng không còn chút khí phách, “Vậy, cảm ơn Điện hạ đã ra tay giúp…”
“Ngươi sợ nhầm người rồi .”
Hoàn Nhan Thuật buông ta ra , nói vài lời ta không hiểu.
“Tránh xa Trần Hoài Dục ra chút, quay đi quay lại hắn ăn ngươi đến không còn mảnh xương đâu , lúc đó ngươi có khóc cũng không kịp.”
“ Nhưng mà.” Hắn hơi cười cợt, “La Ngọc Phu cười thì đẹp , nhưng lúc khóc , ta thấy cũng đáng xem đấy.”
17.
Tỷ tỷ bị cấm túc mãi cho đến ngày sinh nhật nàng ta .
Cha mẹ cuối cùng cảm thấy có lỗi với nàng ta , tiệc sinh nhật này làm cho nàng ta hoành tráng vô cùng, hầu hết những người có mặt mũi trong thành đều được mời.
Rất nhiều công t.ử tài năng đến chúc mừng, Trần Hoài Dục cũng ở đó.
Hắn một mình đứng ở mép hành lang, ung dung đùa giỡn chim sẻ, thỉnh thoảng có bạn bè tìm hắn nói chuyện, hắn cũng chỉ nghe nhiều, nói ít.
Người thanh cao như vậy , sao lại kết giao với Chu Lữ Vinh?
Hoàn Nhan Thuật nói Trần Hoài Dục sẽ ăn ta đến không còn mảnh xương, nhưng ta với hắn không thù oán, sao hắn phải nhắm vào ta ?
Vả lại , từ chiếu chỉ ban hôn, Trần Hoài Dục cũng chưa từng gửi thiệp cho ta nữa, hắn hành xử có chừng mực, xem ra là nghĩ cho danh tiếng ta , cố ý giữ khoảng cách.
Nếu thực sự nói ai có ý đồ xấu với ta , Hoàn Nhan Thuật à , hắn không có quyền nói người khác đâu , trước nhìn lại bản thân hắn xem, trừng mắt, như thể hận không thể g.i.ế.c ta vài lần ấy .
Hôm nay, mẹ ta muốn tỷ tỷ để ý một chút, xem có chàng trai nào lọt mắt không , nhưng nàng không nói gì, chỉ mệt mỏi mà ngồi im trong đám người .
Cho đến khi Tiêu Cẩm Hạc xuất hiện, mắt nàng mới sáng rực lên. Nhưng hắn chỉ nói với nàng một câu chúc mừng sinh nhật, rồi quay người đi về phía ta .
Hắn lấy ra một cái hộp từ trong người đưa cho ta , cười nói : “Hai hôm trước tìm được một đôi trâm ngọc bích, vừa hay hai tỷ muội ngươi, mỗi người một cái.”
Hiện giờ ta đã sắp là Thái t.ử phi danh chính ngôn thuận, Tiêu Cẩm Hạc tự nhiên không thể lại như thường lệ mà thiên vị quá mức đối với nàng ta .
Ánh sáng trong mắt nàng ta thoáng chút ảm đạm, ta cũng không thấy mấy hả hê, trái lại có chút thổn thức.
Mặc dù là trong mộng, sau khi ta ch.ết, đợi hắn san bằng mọi trở ngại giữa hắn và nàng ta , đến cuối cùng, kết cục của nàng ta sẽ thế nào, ai lại nói trước được .
Tiêu Cẩm Hạc không phải thật sự yêu thích ta , chỉ là để người khác thấy, tránh mang tiếng ác vì thiên vị. Hắn cũng biết ngôi vị Thái t.ử của mình đang như đi trên băng mỏng, Thánh Thượng lúc nào cũng nhìn chằm chằm, hắn không thể làm sai.
Nhớ lại trong mộng, Tiêu Cẩm Hạc lớn mật đột nhập am ni cô, là bởi vì lúc đó Thánh Thượng long thể không ổn , đã không thể quản tới…
Ha, cái đồ lòng muông dạ thú âm hiểm tiểu nhân này , lấy đồ vật của hắn , ta còn thấy ghê tởm.
“Điện hạ, đôi trâm này tặng cho cả ta và tỷ tỷ, chính là ngụ ý Nga Hoàng Nữ Anh (hai người cùng hầu một chồng)?”
Tiêu Cẩm Hạc càng giả vờ thâm tình, ta càng muốn lột trần bộ mặt hắn .
Hắn híp híp mắt, thế mà nhịn xuống được cơn giận, mở hộp đựng trong tay, lấy ra cây trâm bích ngọc tự mình cài vào tóc ta .
“A Đắp nếu không thích kiểu này , cô sẽ tìm cho nàng cái khác.”
Hắn quả thật là một cao thủ giả bộ hồ đồ.
Ngày xưa vào lúc này , tỷ tỷ đã sớm làm ầm ĩ với hắn , nhưng hôm nay nàng lại yên tĩnh lạ thường, thất thần nhìn về một nơi nào đó.
Ta nhìn theo tầm mắt nàng, chỉ thấy một góc tường vắng vẻ.
________________________________________
Ban đêm, khi ta sắp đi ngủ, mẫu thân tới tìm ta , bà ngồi ở trước bàn lau nước mắt.
“A Đắp, con hãy coi như là bù đắp cho những năm chị con lưu lạc bên ngoài, đem cây trâm ngọc Thái t.ử tặng con trả lại cho A Trân đi , nó vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, khóc đến đôi mắt sắp mù, mẹ nhìn thật sự đau lòng a…”
Con d.a.o nhỏ mẫu thân đ.â.m vào n.g.ự.c ta , trước giờ đều là mềm.
Bà đối với tỷ tỷ không ngừng áy náy. Tỷ tỷ lời nói ngọt ngào, hoạt bát, luôn có thể chọc bà vui vẻ, khiến ta trở nên khô khan không thú vị, những lời tri kỷ nói ra cũng không được êm tai như vậy .
Bà yêu nhất tỷ tỷ, ta biết . Ta không trách họ bất công, bởi vì lòng người vốn dĩ là thiên vị, ta chỉ là không muốn phải gánh vác những tội danh vốn không nên thuộc về ta nữa.
“Mẫu thân , con biết người đau lòng tỷ tỷ, nhưng con không nợ nàng. Con có thích ăn đồ ngọt không , con có phải là người thích xúi giục người khác không , người là mẹ con, người luôn rõ ràng.
“Người thương tỷ tỷ thì cứ chính đại quang minh thương nàng, con không trách người , trách chỉ trách con không đủ đáng yêu”
“Con chỉ là không muốn lại nghe thấy lời trong lời ngoài của mọi người , đổ tội lỗi lạc đường của tỷ tỷ lên đầu con. Làm như vậy cũng không thể xoay chuyển sự thật rằng cha mẹ không đủ tận trách.
“Tội lớn này con đã gánh nhiều năm rồi , gánh không nổi nữa. Mẫu thân , sau tối nay, con không muốn lại nghe thấy ai bảo con đi đền bù cho tỷ tỷ nữa, con không nợ nàng.”
Ta khoác áo ngoài, tìm cây trâm cũ nát đó từ dưới đáy gương lược.
Nhìn nó ta liền khó chịu cả người , còn chưa nghĩ kỹ phải xử lý thế nào, vừa hay nhân cớ này cho nó dứt điểm.
Tiếng khóc của mẫu thân đột nhiên im bặt, thẹn quá thành giận nhưng không nói được lời nào. Ta không để ý đến bà nữa, cầm đồ vật đi về phía viện của tỷ tỷ.