Chương 2 - Hồi Hộp Trong Đêm Tối - Ghép Xương Dẫn Hồn

2. (Góc nhìn thứ ba.)

Âm thanh thổi kèn xô-na của ông Đỗ bỗng nhiên dừng lại, không phải ông ta không thổi nữa, mà là bị nghẹt thở nên mặt mũi đỏ bừng.

Ông ta là người mê tín nên biết kiêng dè, tuy nhìn bà mối ma trông có vẻ trẻ tuổi nhưng ông Đỗ vẫn rất kính trọng.

“Vậy thì bỏ đi.”

Ông ta lên tiếng thay bà mối.

Hai cặp vợ chồng đó lập tức quay đầu lại, dùng ánh mắt căm hận nhìn ông ta.

Bốn cái đầu quay lại đồng loạt, ánh mắt cực kì sởn tóc gáy khiến cho ông Đỗ sợ đến sặc nước bọt, khụ khụ ho khan.

Bà mối ma hiển nhiên không phải người dễ tính, thấy mọi chuyện không rõ ràng thì trả ngay xương ngón tay lại cho hai cặp vợ chồng.

Giọng cô ấy trong trẻo êm ái, vang lên trong đêm tối khiến người ta cảm thấy yên tâm đến lạ.

“Mối này không được đâu, tôi khuyên các người nên biết điểm dừng, cố đấm ăn xôi chỉ tổ rước hoạ vào thân.”

Nói xong, cô ấy gật đầu với mấy người thợ:

“Tiền công tôi trả, làm phiền các anh khiêng quan tài trở lại rồi về đi.”

Ông Đỗ muốn bỏ về từ lâu rồi, ngay khi ông ta xoay lưng, bỗng nghe “rầm” một tiếng, có vật gì đó to lớn đổ xuống.

Bụi đất bay tứ tung, mấy người khiêng quan tài giống như chim gặp cành cong mà bỏ chạy tán loạn.

Chiếc quan tài ngột ngạt của bên nữ cứ thế mở toang.

Mọi người cực kì sửng sốt, chiếc quan tài đang yên ổn này sao tự dưng lại mở ra rồi?

Đúng lúc đó, bên tai vang lên một giọng nữ yếu ớt, nhẹ nhàng ngân nga:

“Kéo cưa lớn, kéo cưa lớn, trước nhà bà ngoại đang diễn hí khúc.”

“Anh đi, tôi đi, nhưng mà không cho con gái đi.”

“Kéo cưa lớn, kéo cưa lớn, trước nhà bà ngoại đang diễn hí khúc.”

“Mèo đi, chó đi, vậy mà không để con gái đi.”

Gió lạnh thổi đến, ai nấy nổi hết da gà, đứng đực ra tại chỗ, quên luôn cả việc chạy trốn.

Mãi đến khi gà trống ngẩng đầu gáy, mọi người mới tỉnh táo lại.

Vệ Quân Bình lùi lại một bước:

“Đây là bài đồng dao mà Nguyên Nhi vẫn luôn ngâm nga trước khi ch/ết.”

Bà mối ma thầm mắng một tiếng, đi hai ba bước tới xem, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

Cô ấy nhẩm niệm một số lời như bùa chú, xung quanh dần dần im lặng.

“Đậy nắp quan tài lại.”

Sắc mặt những người thợ tái nhợt, họ cùng nhau nâng nắp quan tài lên.

Khi sắp đến gần quan tài gỗ, bà mối ma nhắc nhở bọn họ:

“Nhắm mắt lại.”

Ông Đỗ sợ nhưng vẫn tò mò, không nhịn được tiến lên hai bước, ngoái cổ ra nhìn.

Đáng tiếc, nắp quan tài đã đậy xong rồi.

Bà mối ma bảo mọi người khiêng quan tài quay trở lại.

Lần này hai cặp vợ chồng đi cuối cùng, ông Đỗ quay lại nhìn, thấy cả bốn đều trưng ra gương mặt vô cảm.

Ông ta cầm chặt kèn xô-na, không biết từ lúc nào mà quạ xung quanh càng lúc càng nhiều.

Đột nhiên, ông ta thấy cổ có gì đó ẩm ẩm mát mát.

Là nước mưa sao?