Chương 1 - Nổi Loạn Trong Hoang Vu - Ghép Xương Dẫn Hồn

1.

“Nâng quan tài!”

Nơi hoang vu hẻo lánh, gió lạnh thổi qua.

Trong tiếng kèn vang lảnh lót, một chiếc quan tài gỗ lim bật ra khỏi mặt đất.

Đàn quạ đậu trên cây giật mình bay tán loạn, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.

Lão Đỗ là người thận trọng nhất trong dịch vụ tổ chức tang lễ, ông ta là một tay thổi kèn xô-na rất giỏi.

Thế mà ngay lúc này, ông ta đang đứng giữa chín người giấy, hai chân không ngừng run rẩy, nhịp điệu thổi kèn xô-na ngắt ngứ không đều.

Quần áo của những người giấy kia có bộ đỏ như m/á/u, có bộ lại xanh màu cỏ. Trên mặt chúng vẽ vời mấy hình thù kì lạ, nhìn qua trông giống người một cách khó hiểu.

Gương mặt lão Đỗ biến đổi như tiết trời mưa nắng thất thường, sau khi mây mù sấm chớp kéo đến, nước mưa to bằng hạt đậu chảy xuống thành giọt mồ hôi.

Mấy người đàn ông lực lưỡng không khá hơn ông ta là bao.

Mười hai người khiêng hai cái quan tài, nhỏ giọng hô khẩu hiệu, chân trái một bước chân phải hai bước, lưng hơi cong xuống.

Họ dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm hai gia đình đứng cách đó không xa.

Đó là người thuê bọn họ, tiền của người sống khó lấy, tiền của người ch/ết càng khó đòi.

Họ nghĩ đến tiền thì dần có động lực hơn hẳn.

Người sống kết hôn ban ngày, người ch/ết ghép xương ban đêm.

Họ khiêng cặp quan tài này đưa vào “ngôi nhà mới”.

Hai người nhà đứng đằng trước hỗ trợ nhau, tuy là chuyện vui nhưng không đúng hoàn cảnh nên trở nên vô cùng kì lạ.

Họ rưng rưng nước mắt, len lén lấy tay che, khi quay đầu nhìn thì thoáng lộ ra sự căm hận.

Người đi phía trước là một cô gái.

Tóc cô ấy vén lên, để hở chiếc cổ trắng ngần, mặc áo tay ngắn cạp cao và quần bò ống thụng.

Không ai nhận ra rằng cô ấy là một bà mối ma.

Bà mối ma, đúng như tên gọi, mai mối nhân duyên cho người ch/ết, để họ sau khi ch/ết có người đồng hành.

Cô ấy chính là tôi, Nhậm An.

Ghép xương là buộc xương ngón tay út của hai người bằng một sợi chỉ đỏ đặc biệt.

Cho nên kiểu kết hôn này, dù thi thể có chia năm xẻ bảy thì vẫn phải giữ lại xương ngón tay.

Chọn một ngày lành tháng tốt, đào hai chiếc quan tài từ dưới đất lên rồi cùng nhau xuất phát, đồng hành cùng thời điểm, không được cái nhanh cái chậm.

Trên quan tài gỗ đặt một con gà trống, che mắt nó bằng vải đỏ, gà trống chỉ mở mắt khi chôn xong quan tài xuống mộ.

Hai bên gia đình cần có người đi theo suốt quá trình, cuối cùng qua nửa nén hương thì phải dập đầu chín cái.

“Rắc đất lên ngôi mộ cùng lúc, mong cho đôi lứa ân ái yêu thương, hưởng phúc ngàn đời.”

Bà mối ma chính là người chủ trì nghi lễ.

Cho nên khi rảnh rỗi, tôi thường chạy đến hôn lễ của người khác để học hỏi kỹ năng này.

Dù sống hay ch/ết rồi thì đều thích nghe lời dễ nghe mà.

Nhưng chuyện này rất dễ xảy ra sự cố.

Cặp vợ chồng mới cưới hôm nay, người nam 24 tuổi, là một kẻ sát nhân tự t/ử để tránh tội, qua đời một năm trước.

Nữ mới 20 tuổi, theo những gì ba cô ấy nói thì cô ấy mắc bệnh trầm cảm nên tự s/á/t, cũng mới ch/ết cách đây không đâu.

Tôi mời vài người thợ khiêng quan tài ở làng Bình Các tới, mời sư phụ Đỗ đến thổi kèn xô-na.

Họ đều là người phúc hậu thật thà, mỗi tội sư phụ Đỗ thổi kèn xô-na hay bị lệch nhịp.

Đợi khi quan tài dừng trước mộ, ba mẹ hai bên lấy xương ngón út của hai người nọ ra.

Tôi dùng mỡ lợn thoa đều lên, sau đó khoét một lỗ, buộc sợi dây màu đỏ được ngâm máu gà hơn nửa tháng lên.

Khi khoét xương, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Trên xương của mỗi người đều có linh hồn, linh khí ôn hòa tức là người ch/ết không có nuối tiếc oán hận, nếu ngược lại thì sẽ là hung sát.

Tôi nhặt mảnh xương ngón tay đưa lên nhìn kĩ, xoay nhẹ.

Dưới sự phản chiếu của ánh trăng, tôi thấy xương ngón tay có vết gồ ghề, giống như bị d/a/o cùn cắt.

Không thể cắt được ngay, nên mới c/ứa đi c/ứa lại.

Thế này là oán hận sâu đến nhường nào đây?

Giờ tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cô gái này trước khi ch/ết chắc chắn đã bị ngược đãi, sau khi ch/ết đương nhiên sẽ không buông tha.

Tôi chậm rãi buông sợi dây đỏ xuống, đưa mắt nhìn xung quanh.

Ba mẹ của cô gái đang ôm mặt khóc, như là sợ không khóc sẽ để lộ sự đạo đức giả nên cố gắng diễn cho tròn vai.

Những người khiêng quan tài cong lưng xuống thấp, cứ như trong quan tài đó không phải thi thể mà là mấy tảng đá khổng lồ.

Tôi liếc mắt nhìn sang đám người giấy, những người giấy này là do chính tay tôi tô vẽ, chúng không hẹn mà cùng nhìn về phía quan tài gỗ của cô gái nọ.

Tôi nghi ngờ hỏi đôi vợ chồng đó:

“Chú Vệ, rốt cuộc Nguyên Nhi ch/ết như thế nào vậy?”

Vệ Quân Bình nhíu mày:

“Bác sĩ nói là bệnh trầm cảm.”

Mẹ Nguyên Nhi đứng bên cạnh ông ta khóc lóc:

“Hôm đó trời mưa, sấm chớp đùng đùng, chúng tôi ngửi thấy trong phòng có mùi hôi thối nên mới mở cửa ra, sau đó phát hiện con bé đã ch/ết rồi.”

“Mùi đó nhiều ngày rồi mà vẫn chưa bay hết.”