Chương 8 - Gặp Lại Người Xưa Trong Bữa Tiệc

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

20.

“Tiểu Mãn.”

Hứa Tấn Nam ôm chặt lấy tôi, vùi mặt vào cổ tôi:

“Quay về với anh được không?”

“Tiểu Mãn, em quay về đi. Anh sẽ không đi lễ đính hôn nữa, dù chỉ một phút cũng không.”

Anh siết tôi rất chặt, giọng khản đặc:

“Anh hối hận rồi, năm năm trước không nên để em rời đi như vậy.”

“Em quay lại đi, em muốn sống ở đâu cũng được.”

“Ở Pháp, ở Mỹ, ở Trung Quốc, tất cả tùy em.”

“Lần này anh đến, vốn dĩ là để tìm em. Em đi cùng anh nhé.”

“Rồi sao nữa?” Tôi nhìn ánh trăng lặng lẽ trên bầu trời.

“Rồi chúng ta sẽ như xưa…”

“Không thể nữa rồi.”

Tôi rất bình tĩnh.

“Sao lại không thể?”

Hứa Tấn Nam buông tôi ra, “Hai năm đó để em khổ sở như vậy là lỗi của anh, em không cần phải chạy theo anh nữa, em chỉ cần…”

“Chỉ cần làm con chim hoàng yến trong lồng của anh à?”

Thật ra, rất nhiều chuyện tôi đã nghĩ kỹ từ năm đó — sau khi từ bệnh viện trở về Paris.

Ngay trước khi nói lời chia tay với Hứa Tấn Nam, tôi đã hiểu rõ.

Gia tộc người ta tích lũy mấy đời, đâu phải cứ muốn đuổi theo là đuổi kịp?

Với tay hái sao, từ đầu đã là một trò cười.

Bên cạnh ngôi sao, mãi mãi chỉ có một ngôi sao khác.

“Hứa Tấn Nam.” Lần đầu tiên tôi thốt ra câu hỏi ấy:

“Nếu năm đó em không chia tay anh, đến lúc em tốt nghiệp, anh thật sự sẽ cưới em sao?”

Hứa Tấn Nam siết chặt tay tôi, sắc mặt tái đi.

Quả nhiên.

Đến Hứa An Ni còn hiểu rõ điều đó, sao anh lại không?

Có lẽ ngay từ lần đầu gặp nhau, anh đã biết — anh sẽ không thể cưới tôi.

Anh không thể cưới, nhưng anh có thể vẽ mộng.

Dùng sự dịu dàng của mình, dùng sự thiên vị của mình, sự cưng chiều phô trương, lời cầu hôn xa hoa…

Để dệt nên cho tôi một giấc mộng rực rỡ và đẹp đẽ.

Khiến tôi tưởng rằng, có lẽ mình thật sự có tư cách trở thành “công chúa nhỏ” được anh cúi người hôn lên tay.

Nếu không có cái tát ở bệnh viện hôm đó, có lẽ tôi thật sự đã theo anh sang Mỹ.

Sau đó… năm này qua năm khác…

Biến mình thành kiểu người mà tôi từng ghét nhất.

“Còn bây giờ thì sao? Nếu em đồng ý, liệu anh có cưới em không?”

Anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hứa.

Ngay cả chuyện “đính hôn” cũng có mục đích thương mại.

“Chỉ cần đợi thêm một chút nữa, chờ…”

Tôi lắc đầu:

“Em không muốn.”

“Em không sinh ra để trở thành ‘vợ của ai đó’.”

“Em muốn sống là chính em.”

“Dù sao thì…”

Tôi lại nhắc lại câu nói năm xưa:

“Điều em từng tìm kiếm, chỉ là một người có thể cùng em đi làm thêm, ăn cơm, tắm nắng mà thôi.”

Nước trong mắt Hứa Tấn Nam trào ra, không nói được thêm lời nào.

“Cảm ơn anh, vì năm đó đã dứt khoát để em ra đi.”

Tôi nhìn anh, khẽ mỉm cười, lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương, đặt vào tay anh.

Trao đi lời tạm biệt muộn màng suốt năm năm:

“Tạm biệt, Hứa Tấn Nam.”

21.

Tôi đã không đến buổi lễ đính hôn đó nữa.

Cũng không rõ Hứa Tấn Nam có đến hay không.

Vòng tròn của bọn họ xưa nay vốn kín tiếng, tin tức chẳng dễ lọt ra ngoài.

Chỉ là ba ngày sau, tôi nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh.

Hứa Tấn Nam lại gửi trả chiếc nhẫn kim cương đó về cho tôi.

Cuối cùng, chúng tôi cũng không hợp tác với Hứa thị.

Người phụ trách bên đó nói chuyện rất nhã nhặn, lịch sự giải thích rằng Hứa thị ở nội địa chỉ mới bắt đầu triển khai, không phải lựa chọn tốt nhất dành cho chúng tôi.

Sau đó họ còn đề xuất vài đối tác khác thay thế.

Tôi và Thẩm Thì cũng không đi đến cuối cùng.

Hôm đính hôn đó, tôi bị đưa đi gặp Hứa Tấn Nam, còn anh thì bị người ta mời tạm rời khỏi biệt thự.

Anh đâu phải kẻ ngốc.

Cộng thêm phản ứng của Hứa Tấn Nam trong bữa ăn hôm trước, anh chắc cũng đoán ra vài phần.

Tình yêu của người trưởng thành, luôn là bài toán cân nhắc được – mất.

Nửa tháng sau, anh mở lời:

“Tiểu Mãn, hình như chúng ta vẫn hợp làm cộng sự hơn.”

Nửa năm sau, khi các dự án đã dần ổn định, Thẩm Thì rời khỏi công ty.

Chúng tôi vẫn là bạn bè.

Gặp nhau vẫn có thể cùng ăn bữa cơm, buôn chuyện ngành nghề, cười cợt vài câu.

Hai năm sau, công ty tôi lần đầu rơi vào nguy cơ giải thể.

Tôi bán chiếc nhẫn kim cương ấy đi.

Công ty như sống lại từ cõi chết, quy mô mở rộng gấp đôi.

Ba năm sau, tổng giá trị tài sản trong tay tôi vượt cả cha tôi.

Phần vốn ban đầu lẽ ra thuộc về tôi và mẹ, tôi từng chút một thu hồi lại hết.

Mẹ tôi không bao giờ tái phát trầm cảm hay rối loạn lo âu nữa.

Bà cũng không còn nhận nhầm tôi là người phụ nữ nào khác.

Còn tôi, chưa từng đánh mất “chính mình” lần nào nữa.

Tôi biết mình là ai, biết mình đang làm gì.

Biết bản thân muốn trở thành người như thế nào.

22.

Tôi cũng không gặp lại Hứa Tấn Nam.

Thậm chí không nghe được bất kỳ tin tức gì về anh.

Những người bạn chung giữa tôi và anh, cũng đã cắt đứt liên lạc từ khi chiếc điện thoại cũ bị đập vỡ năm ấy.

Lại thêm một quãng năm năm nữa trôi qua.

Tôi và một đối thủ thương trường “oan gia ngõ hẹp” yêu nhau sau khi đấu nhau te tua.

Đấu tới đấu lui, cuối cùng… quyết định “về chung một nhà, tiện thể tiếp tục đấu tiếp”.

Ngày cưới nắng rất đẹp.

Không hiểu gặp vận may kiểu gì, xe cưới đi đến đâu cũng trơn tru thông suốt như có người mở đường.

Hôn lễ náo nhiệt vô cùng.

Gia đình tôi, bạn bè tôi, đồng nghiệp tôi — ai nấy đều vui vẻ hài lòng.

Chồng mới cưới của tôi uống đến mức gần như sắp nôn ra mật xanh.

Thế mà vừa nghe tôi đùa: “Uống đi, say xong tôi đem hết tài sản đi lấy chồng khác”, anh lập tức lau miệng:

“Đỡ trẫm dậy! Trẫm còn uống được!”

Đúng là lắm mồm không chịu nổi.

Lúc tôi dìu anh loạng choạng trở về tới nhà, liền nhìn thấy trên cánh cổng sắt trước sân, có ai đó buộc một bó hoa dành dành.

Trắng muốt, thơm ngát.

Tôi lập tức nhớ đến ảnh đại diện bông dành dành năm nào.

Nhớ lại câu nói:

“Nếu anh đến Giang Thành, em sẽ dẫn anh đi ngắm hoa dành dành ở Giang Thành.”

Tại sao lại là hoa dành dành?

“Hứa Tấn Nam, anh biết anh giống cái gì trong mắt em không?”

“Chồng.”

“Nghiêm túc đi!”

“Vậy giống gì?”

“Một đóa hoa dành dành — thanh nhã, tinh khôi, rất đẹp.”

“…Vì sao?”

Bởi vì tôi vẫn luôn nhớ.

Cái ngày cậu thiếu gia hai mươi tuổi ấy — lần đầu tiên nhìn thấy tôi, nụ cười nở rộ như một đóa hoa dành dành giữa đêm hè.

Dù chỉ là một giấc mộng…

Thì vẫn là một giấc mộng ngọt ngào, ấm áp và thơm ngát.

Tôi cầm lấy bó hoa dành dành ấy.

Ừm, thơm thật.

Giống hệt như trong ký ức.

Chồng mới cưới của tôi bất ngờ ghé sát lại, nắm lấy tay tôi:

“Vợ ơi, mình về nhà thôi!”

Cả đời này, ai rồi cũng sẽ gặp được hai người:

Một người ở trong tim.

Và một người ở phía cuối con đường.

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)