Chương 6 - Gặp Lại Người Xưa Trong Bữa Tiệc
Là từ bệnh viện.
Sau khi ly hôn với bố tôi, mẹ tôi mắc bệnh trầm cảm.
Nhưng bà vẫn luôn kiên trì điều trị, uống thuốc đều đặn, bệnh tình kiểm soát khá tốt.
Những năm gần đây tôi ít về nước, nhưng vẫn thường xuyên gọi video cho bà.
Chỉ là… nửa năm nay, phần lớn thời gian đó tôi đã dành hết cho Hứa Tấn Nam.
Tôi lập tức bay đêm về nước.
Bệnh viện nói mẹ tôi bị trầm cảm nặng kèm theo rối loạn lo âu, cứ luôn miệng đòi gặp con gái, thậm chí đã nhiều lần có ý định tự sát.
Tôi còn chẳng kịp ghé nhà, vừa về đến đã chạy ngay đến bệnh viện, lúc đó đã là hai giờ sáng.
Phòng bệnh vẫn còn rất náo loạn.
“Cút hết! Biến hết cho tôi!”
“Tiểu Mãn của tôi đâu? Chúng mày giấu Tiểu Mãn của tao ở đâu rồi?!”
Tôi hốt hoảng đẩy cửa bước vào, gọi một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ tôi sững người lại, nhìn tôi trân trân.
Tôi tiến lại gần, định nắm lấy tay bà.
Ai ngờ bà bất ngờ vung tay, tát tôi một cái như trời giáng:
“Con khốn!”
14.
Tôi vẫn nhớ hôm ấy là đầu hạ.
Paris vẫn còn mát mẻ, còn ở Giang Thành thì đã ẩm ướt đến khó chịu.
Tôi còn chưa kịp thay đồ, lưng áo ướt đẫm vì mồ hôi.
Cái tát đó khiến cả phòng bệnh lặng đi một nhịp.
Mẹ tôi vẫn còn muốn đánh tiếp.
“Con đĩ! Không biết xấu hổ! Buông ra! Đừng cản tao!”
Bác sĩ phải tiêm thuốc an thần, bà mới dần bình tĩnh lại.
Tôi đờ người mất một lúc lâu, mới dám xác nhận — người trước mặt này đúng là mẹ tôi.
Nhưng mẹ không còn nhận ra tôi nữa.
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong chiếc gương nứt nẻ.
Một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy dọc theo lưng ướt đẫm mồ hôi, xuyên thẳng lên tới đỉnh đầu.
Mới chỉ năm năm thôi.
Đây là tôi sao?
Tóc uốn bồng bềnh, lớp trang điểm tỉ mỉ.
Quần áo hàng hiệu, túi xách trị giá bằng cả vài năm lương của người bình thường.
Tôi nhớ có người từng như thế này.
Người phụ nữ tình nhân của bố tôi.
Tôi hoảng hốt lùi lại, gót giày cao đạp lên mũi chân, trượt ngã, điện thoại rơi xuống đất.
Hứa Tấn Nam gọi đến, tôi tay run rẩy, vội vàng tắt máy.
Tôi nghĩ mình cần phải bình tĩnh lại.
Chỉ cần bình tĩnh lại, có thể mọi chuyện sẽ ổn hơn.
Tôi ngồi xuống góc nhà vệ sinh, mặc kệ tin nhắn anh gửi đến, lặng lẽ nghịch điện thoại.
Cố tìm một lối thoát cho cảm xúc.
Nhưng tôi phát hiện, những người bạn trong hai năm qua ít nhiều đều liên quan đến Hứa Tấn Nam.
Tôi click bừa vào hộp thư.
Đập vào mắt là một email:
Từ giáo sư hướng dẫn của tôi.
Ngữ khí rất nghiêm trọng:
“Cô Tạ Tiểu Mãn, đây là lời nhắc cuối cùng. Nếu đến thứ Tư tuần sau tôi vẫn không nhận được bản chỉnh sửa luận văn của cô, luận văn này sẽ bị đánh trượt. Mong cô nghiêm túc xem xét.”
Trong đầu tôi như có tiếng ong ong vang lên.
Ba tháng trước, tôi đã nộp bài luận tốt nghiệp.
Tôi biết rõ sẽ không thể qua ngay từ bản đầu, nhưng sau khi mẹ Hứa đến Paris, tôi hoàn toàn mất phương hướng.
Tôi lật xuống đọc tiếp.
Hộp thư toàn là thư từ các thương hiệu thời trang xa xỉ.
Thi thoảng mới chen vào vài email phản hồi của giáo sư, mà tôi đã vô tình bỏ qua.
Tôi lôi bảng điểm mấy năm qua ra xem lại.
Hai năm đầu là “xuất sắc”.
Năm ba là “khá”.
Năm nay, chỉ vừa đủ để qua môn.
Tôi như bị cái tát kia đánh cho tỉnh hẳn.
Những năm qua rốt cuộc tôi đang làm gì?
Tôi đi học tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ý, học cưỡi ngựa, học trượt tuyết.
Còn những thứ tôi nên học thì sao?
Những lý tưởng, mục tiêu trước đây của tôi thì sao?
Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ điên loạn của mẹ, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là lo lắng cho bệnh tình của bà…
Mà là: “Xong rồi, với tình trạng này, nhà họ Hứa càng không thể chấp nhận mình.”
Tôi cảm thấy nực cười, và nước mắt… lại cứ thế không kiểm soát được mà rơi xuống.
Tôi vẫn còn trẻ.
Mới chỉ 22 tuổi.
Mà đã không còn là “chính mình” nữa rồi.
15.
Tôi bình tĩnh nói lời chia tay với Hứa Tấn Nam.
Anh lập tức bay xuyên đêm về Pháp, đối mặt với tôi.
Cuối cùng, chia tay không mấy vui vẻ.
Anh vốn là cậu thiếu gia kiêu ngạo bất kham, lần đầu yêu đã bị người ta đá.
Trong căn phòng bề bộn, anh hỏi tôi rất nhiều lần “vì sao”.
“Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?”
“Em không muốn sang Mỹ à?”
“Em gặp được người tốt hơn rồi sao?”
“Hay là… ngay từ đầu em chỉ đang đùa bỡn tình cảm?”
Không phải.
Đều không phải.
Tôi không biết làm sao để giải thích với anh về những phức tạp trong lòng mình, về hành trình gian nan để tìm lại cái gọi là “chính mình”.
Chỉ nhẹ nhàng nói:
“Ban đầu em tìm kiếm, chỉ là một người có thể cùng em đi làm thêm, ăn cơm, tắm nắng mà thôi.”
Hứa Tấn Nam sững lại ngay lập tức.
Đôi mắt màu trà nhạt nhìn thẳng vào tôi, sâu lắng.
Nhưng cũng không còn gì để nói nữa.
Anh chỉ đá văng chiếc bàn trà trong vườn:
“Tạ Tiểu Mãn, em đừng có hối hận!”
Tôi im lặng.
Kéo vali đi, không ngoảnh đầu lại.