Chương 9 - Em Trai Xuyên Không Và Anh Rể Lạnh Lùng
Anh ngồi dậy, đôi mắt còn vương nét ngái ngủ:
“Em sắp về à?”
Tôi gật đầu: “Ừ. Sao anh lại ngủ ở đây?”
Kỳ Thịnh đeo kính lên, đứng dậy khoác áo:
“Tôi đợi em.”
“Công việc của em, tôi không can thiệp, cũng không muốn mở cái gọi là ‘cửa sau’ cho em.”
“Tôi không giúp được gì nhiều, chỉ nghĩ rằng —— nếu đã thế, vậy thì ở lại đây đợi em tan ca.”
Lúc anh nói những lời này, nét mặt không khác gì lúc mắng người.
Vẫn bình tĩnh, lý trí, không mang chút cảm xúc dư thừa.
Nhưng lại không hoàn toàn giống.
“Về thôi. Tôi đưa em về.”
14
Tôi rốt cuộc vẫn không kìm được, hỏi Kỳ Thịnh một câu mà tôi luôn thắc mắc:
“Nếu anh thích tôi từ trước, tại sao lại còn làm mai tôi với Hứa Chi Hoán?”
Kỳ Thịnh im lặng rất lâu mới trả lời.
“Vì tự ti.”
Đây là một đáp án mà tôi chưa từng nghĩ tới.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Trong mắt tôi, Kỳ Thịnh luôn là người ưu tú, giỏi giang, tỏa sáng đến chói mắt.
Một người như anh —— cũng biết tự ti ư?
Kỳ Thịnh nói:
“Tôi không giỏi ăn nói, tính cách lại lạnh nhạt. Tôi không giống Hứa Chi Hoán —— cậu ta biết cách nói chuyện, biết cách lấy lòng con gái.”
“Lúc phát hiện em thích cậu ấy, trong lòng tôi có một cảm giác——đó mới là điều hợp lý, là điều ‘bình thường’.”
“Tôi từng nghĩ, nếu em biết chiếc áo trong thư viện là tôi mang đến, em sẽ chỉ nói cảm ơn, rồi thôi. Trong lòng em, tôi sẽ chỉ là một đàn anh tốt bụng, thế là hết.”
“Còn việc em thích Hứa Chi Hoán, không chỉ vì một chiếc áo khoác giữa ngày đông tuyết lạnh.”
Tôi lặng lẽ nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ:
“Tôi nghĩ em sẽ không thích tôi, nên mới giả vờ rộng lượng, tác thành cho em và Hứa Chi Hoán.”
“Đúng. Khi đó tôi nghĩ vậy. Nhưng —— tôi hối hận rồi.”
Kỳ Thịnh mím môi:
“Bởi vì, mỗi lần nhìn thấy em và cậu ta yêu đương, tôi đều ghen đến phát điên.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Có một chuyện… có thể anh chưa biết.”
“Chuyện gì?”
“Từ nhỏ tôi đã rất giỏi quan sát.”
“Kỳ Thịnh —— nếu lúc đó anh nói cho tôi biết, chiếc áo trong thư viện là của anh. Tôi nghĩ, tôi sẽ bắt đầu chú ý đến anh, sẽ dùng nhiều tâm trí hơn để nhìn anh… và có lẽ tôi sẽ thích anh.”
“Anh không thua kém Hứa Chi Hoán đâu.”
Bàn tay đang nắm vô-lăng của Kỳ Thịnh khẽ siết lại, anh im lặng vài giây, rồi đánh tay lái, đỗ xe vào lề đường.
Tôi khẽ gọi:
“Kỳ Thịnh, anh…”
“Xin lỗi, hiện giờ… tôi không thể lái xe tiếp.”
Anh tháo kính, cúi đầu dựa trán lên mu bàn tay đang đặt trên vô-lăng.
Anh khẽ thở, rồi bỗng bật cười:
“Tim tôi đập nhanh quá.”
Tôi ngồi im một bên, cúi đầu nhìn lòng bàn tay, không dám nhúc nhích.
Vừa rồi nói ra những lời đó, gần như đã dùng hết dũng khí của tôi.
“Trình Kiều.”
Kỳ Thịnh đột nhiên gọi tên tôi:
“Em muốn xem không?”
“Xem gì cơ?”
Kỳ Thịnh ngả người ra ghế, nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười:
“Hình xăm sau lưng tôi.”
“Em không tò mò à?”
15
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà của Kỳ Thịnh.
Không giống những căn hộ của “tổng tài bá đạo” trên phim, sạch sẽ đến vô hồn, căn nhà của anh được trang trí bằng tông màu ấm, trông ấm cúng vô cùng và được dọn dẹp rất gọn gàng, ngăn nắp.
“Cứ ngồi tự nhiên.”
Kỳ Thịnh vào bếp rót cho tôi một cốc nước.
Tôi căng thẳng cầm cốc nước trong tay, ngón tay vì siết chặt mà trắng bệch.
Nước ấm chảy xuống cổ họng, vậy mà vẫn chẳng làm dịu đi cơn khô rát nơi cổ, hay trái tim đang đập loạn lên của tôi.
Kỳ Thịnh đứng trước mặt tôi, ánh mắt sâu lặng nhìn thẳng vào tôi.
Sau đó, những ngón tay thon dài của anh chạm vào hàng cúc áo sơ mi, chậm rãi cởi ra từng chiếc một.
Một chiếc, hai chiếc…
Ánh mắt tôi không tự chủ được mà đi theo động tác của anh, nhìn xương quai xanh tinh xảo dần hiện ra, rồi đến phần ngực rắn rỏi, ánh đèn vàng dịu đổ lên người anh, vẽ nên những đường nét cơ bắp rõ ràng nhưng không hề phô trương.
Mặt tôi nóng bừng như bốc cháy.
Tôi giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước.
Chân thì run như cầy sấy.
“Không phải em nói muốn xem à?”
Anh xoay người lại, đưa lưng về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo —— lập tức nín thở.
Ở bên hông trái săn chắc của anh, giữa một hình xăm hai vầng trăng đan xen nhau, hiện rõ hai ký tự nhỏ cách điệu —— viết tắt tên tôi.
Hình xăm không quá phô trương, chỉ lặng lẽ nằm đó, như một bí mật được khắc sâu vào da thịt ——