Chương 8 - Em Trai Xuyên Không Và Anh Rể Lạnh Lùng
“Trình Tầm mượn điện thoại cô Phó gọi cho tôi, nói chị nó đang bệnh, bếp gas còn đang bật, mà nó thì chưa thể về, nên nhờ tôi đến xem giúp.”
Anh dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Tôi sống gần đây.”
Lý do rất hợp tình hợp lý, không có chỗ nào để phản bác.
Vậy ra nãy giờ tôi gọi người ta lấy nước, đút uống, xoa bóp —— đều là Kỳ Thịnh?!
Tôi thậm chí còn xoa đầu anh ấy?!
Còn hỏi anh muốn được thưởng gì không?!
Quá xấu hổ, quá nhục nhã!
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, mặt nóng đến mức có thể ốp trứng lên chiên chín được luôn.
“…Cảm ơn anh. Tôi, tôi không sao nữa đâu, anh có thể…”
Mau đi đi! Tôi muốn ở một mình!
“Phần thưởng.”
Kỳ Thịnh bỗng mở miệng, cắt ngang lời tôi.
“Gì cơ?” Tôi ló mỗi đôi mắt ra khỏi chăn, mơ màng nhìn anh.
Anh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến người ta không dám coi là nói đùa: “Lúc nãy em nói, phần thưởng gì cũng được.”
Tôi: “……”
Không phải! Tôi không có! Đừng nói bậy!
Tôi nói câu đó với Trình Tầm mà!
Nhưng lời này kẹt nơi cổ họng, đối mặt với ánh mắt chăm chú kia, tôi không sao thốt ra nổi.
“…Vậy anh muốn gì?”
Kỳ Thịnh nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, hơi nghiêng người sát lại gần hơn.
Tôi bất động nhìn anh, tay trong chăn siết chặt ga giường, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.
Hơi thở ấm áp của anh lướt qua vành tai tôi, giọng trầm thấp mà rõ ràng:
“Tôi muốn em…”
Trái tim tôi lỡ một nhịp.
“…nghỉ ngơi cho tốt.”
……Chỉ vậy thôi?!
Tôi ngẩn người.
Kỳ Thịnh rút dây sạc điện thoại ở đầu giường tôi: “Không dùng thì nên rút ra, để vậy nguy hiểm lắm.”
Anh đứng dậy, trong mắt như thoáng qua một tia cười nhạt, nhanh đến mức tôi tưởng mình nhìn nhầm.
Cảm ơn nhé, tim tôi vừa ngừng nhảy hai giây, giờ lại đập bình thường rồi.
Tôi lúc này mới phát hiện ra nửa thân áo sơ mi trắng trên người anh bị ướt.
Anh giải thích: “Lúc rót nước cho em, vô tình bị văng lên thôi.”
Áo ướt dính sát vào cơ thể anh, mấy múi cơ được rèn luyện rõ ràng ẩn hiện dưới lớp vải.
Mắt ơi, tránh ra đi!
Tôi dồn hết sức lực dời ánh mắt đi chỗ khác, nằm xuống, nhìn trân trân lên trần nhà, tâm như tro tàn.
Kỳ Thịnh: “Em đã hạ sốt rồi, tôi đi trước đây, tôi ở đây e là em cũng không thoải mái.”
Anh khoác áo vest lên: “Có việc gì cứ liên lạc.”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn.”
Kỳ Thịnh đi rồi, tôi mới thở phào, cả người rơi vào một trạng thái hỗn loạn cực độ.
Vừa quay đầu định uống thêm chút nước, thì phát hiện —— điện thoại của Kỳ Thịnh vẫn còn nằm trên tủ đầu giường.
Tôi sửng sốt một giây, vội vã cầm lên định chạy ra, thì màn hình đột ngột sáng lên.
Có tin nhắn WeChat đến.
Người gửi: “Anh rể mở cửa là em đây”.
[Anh rể tương lai, chị em sao rồi?]
Thằng nhóc này cũng biết lo cho tôi phết.
Tôi bật cười nhẹ một cái.
Ngay sau đó ——
[Anh rể quyến rũ chưa? Chị em ăn chiêu đó đó!]
Tôi: “……”
Chờ mày về chị đánh cho gãy chân.
Chắc Kỳ Thịnh cũng phát hiện ra để quên điện thoại, tôi nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách.
Tôi đặt điện thoại trở lại chỗ cũ, nhanh chóng nằm xuống giả vờ ngủ.
Kỳ Thịnh bước vào rất khẽ.
Anh cầm lấy điện thoại, nhưng không rời đi ngay.
Khi tôi gần không giả vờ được nữa thì ——
Tôi nghe thấy động tác di chuyển.
Kỳ Thịnh cúi người xuống, một nụ hôn nhẹ, mát lạnh rơi lên gò má tôi.
Chỉ thoáng qua rồi rời đi.
Anh kéo chăn lên cao cho tôi, lại chạm trán kiểm tra nhiệt độ lần cuối, rồi rời khỏi phòng mà không nói gì.
Tôi mở mắt ra.
Đưa tay áp lên ngực trái.
Xong rồi. Tim tôi hỏng rồi. Sao lại đập nhanh như sắp nổ tung thế này…
13
Cơn cảm mạo này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Tôi chỉ xin nghỉ thêm một ngày, rồi lại tràn đầy sức sống quay về công ty làm việc.
Hôm đó, tôi làm việc đến tận bảy tám giờ tối, cuối cùng cũng xử lý xong hết đống công việc tồn đọng.
Duỗi người một cái, lúc này mới phát hiện ra xung quanh chẳng còn bóng dáng đồng nghiệp nào.
Tôi ngồi đờ ra trên ghế một lúc, rồi đứng dậy đi tắt đèn.
Khi đi ngang qua văn phòng của Kỳ Thịnh, chẳng hiểu sao tôi lại nhìn vào trong ——
Rồi sững người.
Kỳ Thịnh vẫn còn ở đó.
Đèn trong văn phòng đã tắt, anh gục đầu lên bàn, ngủ thiếp đi.
Tôi đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh anh một lát, quyết định đánh thức anh dậy.
Tôi khẽ chạm vào tay anh đang buông bên cạnh bàn, lần thứ hai vừa chạm vào, anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi.