Tháng thứ ba sau khi Lục Hoài Nam và tôi bắt đầu ch/iến tr/anh lạnh, anh ta xuất hiện bên cạnh một cô gái khác – trẻ trung, xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Bạn bè nghĩ rằng tôi sẽ nổi giận, đau khổ, hoặc cố gắng giành lại anh ta.
Ngay cả Lục Hoài Nam cũng nghĩ vậy.
Nhưng lần này, tôi chỉ im lặng, thậm chí còn gửi lời chúc phúc như một người ngoài cuộc lịch sự.
Ngày tôi dọn ra khỏi căn hộ chung của hai đứa, anh ta giữ tôi lại ở hành lang.
“Em thật sự không để tâm sao, An Nhiên?”
Tôi bình thản đáp:
“Tôi đã mệt rồi. Chúc anh hạnh phúc.”
Rất lâu sau, khi tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, anh ta tìm đến, đôi mắt chứa đầy sự bất an.
“Anh đã nhận ra sai lầm. Chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Nhưng lúc ấy, tôi đã không còn là cô gái năm nào, còn bên cạnh tôi, là một người sẵn sàng bảo vệ và yêu thương tôi trọn vẹn.
Bình luận