Chương 13 - Dưới Ánh Đèn Gia Đình
Nó có nghĩa là, pháo đài mang tên “uy quyền của người gia trưởng” trong lòng ông ấy, cuối cùng, đã sụp đổ hoàn toàn.
Nó cũng có nghĩa là — trận chiến này, tôi đã thắng.
Tôi không chỉ đuổi được đám họ hàng trơ trẽn ấy ra khỏi nhà, mà quan trọng hơn, tôi còn
đập tan hoàn toàn thứ tâm lý kiểm soát ăn sâu bén rễ trong ông ấy — thứ mà ông luôn cho là đương nhiên.
Khóe mắt tôi trong khoảnh khắc ấy hơi nóng lên một chút.
Nhưng giọng nói vẫn giữ bình tĩnh:
“Bố, sức khỏe là quan trọng nhất. Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Không tha thứ.
Cũng không trách mắng.
Chỉ là một lời quan tâm bình thản.
Nhưng chừng ấy thôi, là đủ rồi.
Điện thoại được chuyển lại cho Chu Hạo, giọng anh mang theo một loại nhẹ nhõm và cảm giác như vừa gỡ được gánh nặng nghìn cân:
“Vợ ơi, cảm ơn em.”
“Từ nay về sau,” anh nghiêm túc hứa với tôi, “nhà này, chỉ có hai chúng ta là người quyết định. Bố mẹ anh, và tất cả những người thân
khác — cứ để anh lo. Anh tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em thêm lần nữa, tuyệt đối không.”
Tôi nghe ra được sự chân thành trong giọng nói của anh, và cả sự cứng rắn mà trước đây chưa từng có.
Nhưng tôi không vội buông vũ khí đầu hàng.
Niềm tin một khi đã vỡ, để xây lại — cần thời gian và hành động.
Tôi thản nhiên đáp:
“Đợi khi anh thật sự làm được rồi hãy nói.”
Rồi tôi dứt khoát cúp máy.
Đường còn dài, mà bài kiểm tra — chỉ mới bắt đầu.
11
Sáu tháng huấn luyện, thoắt cái đã trôi qua.
Tôi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, thậm chí nhờ phần thể hiện nổi bật trong buổi mô phỏng dự án cuối khóa, tôi còn giành được cơ hội thăng chức lên trợ lý giám đốc.
Ngày về cuối cùng cũng đến, tôi không báo trước cho bất kỳ ai.
Một mình tôi, kéo vali, bắt taxi trở về ngôi nhà mà tôi đã rời xa nửa năm nay.
Đứng trước cánh cửa quen thuộc ấy, tôi hít sâu một hơi, lấy chìa khóa ra.
Cửa bật mở.
Nền nhà ở cửa ra vào sạch bóng như mới, giày dép trên tủ giày được xếp ngay ngắn gọn gàng.
Phòng khách ngập tràn ánh sáng, cửa sổ được lau kỹ tới mức không vương một vết bụi, nắng sớm xuyên qua ô kính, rải xuống nền nhà những vệt sáng ấm áp.
Trong không khí vương vấn mùi tinh dầu chanh dịu nhẹ — đúng mùi mà tôi luôn dùng trước đây.
Chiếc kệ tivi gỗ đỏ từng bị trầy xước, giờ được phủ một tấm khăn bàn tinh tế che kín vết thương.
Chiếc sofa từng bị đổ tương đen, giờ đã khoác lên bộ vỏ mới màu xám Morandi — gam màu tôi thích nhất.
Tất cả mọi thứ, khác hẳn lúc tôi rời đi.
Cảm giác như tôi không phải xa nhà nửa năm, mà chỉ là đi nghỉ dưỡng một chuyến ngắn ngày rồi về.
Chu Hạo đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, anh thò đầu ra xem.
Khi thấy tôi, anh hoàn toàn sững lại.
Cái xẻng trên tay anh “choang” một tiếng rơi xuống đất, nhưng anh chẳng để tâm.
Mắt anh đỏ hoe, vội vã bước nhanh về phía tôi, dang tay định ôm chầm lấy.
Tôi theo phản xạ lùi về sau một bước, giơ tay nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Tôi đặt vali sang một bên, mặt không biểu cảm, giọng điệu bình thản:
“Em về rồi.”
Cái ôm của anh lơ lửng giữa không trung, đành ngượng ngùng dừng lại.
Nhưng anh không giận, chỉ lúng túng xoa xoa tay, trong mắt là niềm vui khôn tả, gần như tuôn trào ra ngoài:
“Về… về là tốt rồi, về là tốt rồi…” Anh lắp bắp nói.