Chương 12 - Dưới Ánh Đèn Gia Đình
Căn nhà từng ấm áp thân thương, nay đã biến thành một vết sẹo xấu xí khổng lồ.
Anh lặng lẽ cầm chổi, bắt đầu dọn dẹp.
Anh quét từng mảnh rác vào thùng, từng chiếc áo bẩn được bỏ vào máy giặt.
Anh quỳ xuống, dùng giẻ lau chùi từng vết bẩn loang lổ trên sàn.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm kết hôn, anh tự tay, từ đầu đến cuối, dọn dẹp hậu quả cho chính cái “nhà” của mình.
Mồ hôi từ trán anh nhỏ xuống sàn nhà, hòa lẫn vào vết bẩn.
Chỉ đến lúc này, anh mới hiểu ra — giữ cho một mái ấm sạch sẽ, yên bình, là chuyện khó khăn đến mức nào.
Anh mới hiểu, tôi đã sống âm thầm chịu đựng trong hoàn cảnh ra sao, suốt những năm tháng qua.
Đêm khuya, cuối cùng phòng khách cũng được anh dọn dẹp tạm ổn.
Anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa đã bị phá hỏng, rút điện thoại ra, gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.
“Họ đi rồi.”
“Vợ ơi… nhà mình bị họ làm loạn quá.”
Từng chữ từng dòng đều toát ra cảm giác chua xót và mỏi mệt.
Tôi ở trong khách sạn tại Thâm Quyến, nhìn tin nhắn ấy, lòng không hề dậy sóng.
Tôi trả lời anh.
“Thuê dịch vụ vệ sinh chuyên sâu đi. Tiền lấy từ tài khoản tiết kiệm chung của hai đứa.”
Tôi không an ủi, cũng không trách móc.
Chỉ đơn giản là đưa ra một phương án giải quyết hợp lý nhất.
Vài giây sau, anh nhắn lại.
“Không.”
Chỉ một chữ.
Ngay sau đó, lại thêm một tin nhắn nữa được gửi đến:
“Anh sẽ dọn dẹp. Đây là món nợ anh nợ em.”
Nhìn dòng chữ ấy, trái tim tôi cuối cùng cũng bị lay động một chút.
Có lẽ, cuộc chiến đầy mất mát và đau đớn này, ngoài việc giúp tôi giành lại tự do, cũng
khiến người đàn ông ấy — người từng sống dưới đôi cánh bảo hộ của cha mẹ — bắt đầu học cách trưởng thành thật sự.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Còn xa mới đủ.
10
Một tuần sau khi đám “họ hàng” nhục nhã cuốn gói rời đi, ngôi nhà rơi vào trạng thái u ám chết lặng.
Ông bố chồng Chu Kiến Quốc — kẻ từng là “vị vua độc đoán” nói một là không có hai trong nhà — bỗng chốc xẹp lép như quả bóng xì hơi.
Ông ta tự nhốt mình trong phòng, suốt ngày không ra ngoài, ăn uống cũng ít hẳn đi.
Mẹ chồng thì suốt ngày khóc, vừa xót con trai, vừa không dám nói thêm lời nào.
Chu Hạo lúc này chẳng khác nào con quay, quay không ngừng giữa công việc ở công ty, cảm xúc rối ren của bố mẹ, và những tàn tích đổ nát trong căn nhà ấy.
Anh gọi thợ đến sửa lại đồ gỗ, nhưng vết xước sâu kia vẫn in hằn rõ ràng.
Anh mua đủ loại nước tẩy rửa mạnh, nhưng vết tương đen trên sofa vẫn còn lại một vệt lờ mờ.
Từng khuyết điểm ấy, như những vết sẹo không thể xoá, âm thầm nhắc anh rằng màn kịch vừa qua đã lố bịch và nực cười đến mức nào.
Và rồi — giữa áp lực nặng nề và nỗi tức giận dồn nén — bố chồng đổ bệnh.
Sốt cao không dứt, phải nhập viện.
Chu Hạo càng thêm bận.
Công ty, bệnh viện, ngôi nhà — ba điểm ấy thành một vòng luẩn quẩn khiến anh tiều tụy thấy rõ, gầy sọp đi hẳn một vòng.
Trong suốt thời gian đó, ngày nào anh cũng gửi tin nhắn cho tôi.
Không còn là những lời than trách hay van xin như trước, mà giống như đang viết nhật ký, báo cáo từng chút về tình hình ở nhà.
“Bố hôm nay hạ sốt rồi, nhưng vẫn ít nói.”
“Mẹ gọi cho anh, khóc rất nhiều, nói xin lỗi em.”
“Hôm nay anh tập nấu canh gà, mùi vị hơi kỳ… bố không húp một ngụm nào.”
“Anh mang vỏ bọc sofa đi giặt khô rồi, không biết có tẩy được vết bẩn không.”
Anh rón rén chia sẻ những vất vả và suy nghĩ của mình, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào muốn tôi quay về.
Còn tôi, ít khi trả lời.
Thỉnh thoảng, chỉ là một câu gọn lỏn: “Biết rồi.” hoặc “Nhớ giữ sức khỏe.”
Tôi cần để anh ấy có đủ thời gian và không gian — để tự mình đối mặt với tất cả, để tự hoàn thành lễ trưởng thành muộn màng của đời mình.
Nửa tháng sau, bố chồng xuất viện.
Một cơn bạo bệnh như rút cạn mọi sinh khí trong ông ta.
Người đàn ông từng cao lớn, uy nghi, giờ lưng đã còng xuống, tóc bạc trắng quá nửa, trông như già đi mười tuổi.
Ông ta không còn la hét, không đập bàn, hầu hết thời gian chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mà không nói một lời.
Tối hôm ấy, tôi nhận được điện thoại từ Chu Hạo.
“Vợ ơi… bố muốn nói chuyện với em vài câu.”
Tôi không lên tiếng.
Ở đầu dây bên kia, vọng đến những tiếng xào xạc, rồi một giọng nói già nua, khàn khàn vang lên.
Là bố chồng.
“Lâm… Lâm Mạn…”
Ông ta gọi tên tôi, trong giọng nói mang theo sự run rẩy rõ ràng.
Tôi vẫn im lặng.
Điện thoại trở nên im lặng đến nghẹt thở.
Tôi nghe rõ tiếng thở dồn dập, đè nén của ông ta qua ống nghe.
Rất lâu sau, như thể gom hết sức lực còn sót lại, ông ta cuối cùng mới thốt ra một câu.
“…Bố sai rồi.”
Chỉ ba chữ, nhưng nặng như núi.
Tôi hiểu… điều đó có nghĩa là gì.