Chương 5 - Đứng Tên Một Lần Trả Giá Cả Kiếp
Nhưng bên đòi nợ chẳng nói nhiều, móc ra hợp đồng vay 1,3 triệu có đầy đủ chữ ký của ba mẹ tôi.
Mẹ tôi suýt ngất xỉu:
“Đây là hợp đồng giả! Bọn tôi chưa từng vay đồng nào!”
“Sao? Mất trí nhớ rồi à? Đây là chính tay hai người ký tên, cần thiết thì giám định chữ ký. Tiền cũng là hai người đích thân đến nhận. Giờ lại muốn chối?”
Mẹ tôi bắt đầu cảm thấy có điều không ổn, cuống cuồng lấy điện thoại gọi cho tôi.
Chỉ nghe thấy giọng hệ thống lạnh tanh:
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại.”
“Cái con ranh chết tiệt này, dám giở trò này với tao!”
Mẹ tôi tức điên, chửi loạn cả lên:
“Giờ mấy người định sao? Hôm nay là ngày trả nợ, cả gốc lẫn lãi là một triệu rưỡi đó!”
Bị người ta ép đến chân tường, bà lăn ra ăn vạ, khóc lóc om sòm đủ kiểu.
Nhưng bọn đòi nợ không hề lay chuyển — hợp đồng có chữ ký thật, không ai cãi nổi.
Thấy chiêu trò không hiệu quả, mẹ tôi đành xuống nước, năn nỉ:
“Mấy người thương tình đi, bọn tôi thực sự không có đủ tiền, cho thêm chút thời gian được không?”
Người đòi nợ gật đầu:
“Được thôi. Nhưng trước là vay bằng tín chấp, giờ thì chẳng còn tí tín nhiệm nào nữa.”
Bọn họ yêu cầu mẹ tôi đưa sổ đỏ ra mới chịu gia hạn thêm vài ngày.
Mẹ tôi nghiến răng đồng ý.
Tôi nhìn màn kịch đang diễn ra qua màn hình, lòng không hề gợn sóng.
Tôi đã nói rõ với bên cho vay: đến hạn nếu họ không trả tiền, cứ lấy sổ đỏ của ba mẹ tôi mà xiết.
Chỉ khi có áp lực, họ mới chịu nhúc nhích.
Hắn chỉ nói:
“Cô cũng ác thật đấy.”
Tôi cười nhẹ:
“Kiếp trước họ đã đối xử với tôi như thế, tôi chỉ trả lại mà thôi.”
10
Hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp cũ:
“Thắng Nam, ba mẹ cậu hôm nay đến đơn vị tìm cậu. Họ nói cậu nợ nần bỏ trốn!”
Tôi bảo cô ấy đừng quan tâm, cứ xem như người vô hình.
Không tìm được tôi ở cơ quan, mẹ tôi kéo hẳn băng rôn đến đứng trước cổng lớn.
Trên băng rôn viết rằng tôi là đứa con bất hiếu, vay nợ hàng triệu rồi bỏ trốn, bỏ lại cha mẹ già gánh nợ.
Người qua đường thấy cảnh đó liền quay video tung lên mạng xã hội.
Chẳng bao lâu sau, tôi nổi như cồn trên mạng.
Tràn lan khắp nơi là các tin tức kiểu:
“Con gái bất hiếu vay hàng triệu bỏ trốn, cha mẹ khốn khổ gánh nợ”
Phần bình luận cũng ngập tràn những lời mắng nhiếc, chỉ trích nặng nề.
Chị tôi và anh rể thấy sự việc có nhiều tương tác như vậy, lập tức mách nước cho mẹ tôi quay video khóc lóc.
Mẹ vừa rơi nước mắt, vừa nghẹn ngào nói:
“Nuôi con ăn học, cho con thi công chức, vậy mà giờ nó nợ tiền bỏ trốn.”
“Con ngoan ơi, con quay về đi, mẹ không trách con đâu. Có chuyện gì ba mẹ cùng con gánh. Trốn tránh không giải quyết được gì đâu con à!”
Vừa nói vừa lau nước mắt, như thể bà ấy thực sự yêu thương tôi, thực sự lo lắng cho tôi.
Nhưng sự thật là họ đang dùng “kịch bản truyền thông” để ép tôi quay về — quay lại gánh nợ thay.
Chỉ tiếc, tôi đang ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, nơi tín hiệu mạng gần như không có.
Ai có thể dùng video trên mạng để trỏ tay mắng tôi được?
Tôi nhìn đoạn clip mà đồng nghiệp gửi về, xem mà cười rồi bật khóc.
Đúng là tôi chẳng ra gì thật.
Học xong cấp ba, ba mẹ tôi vốn không định cho tôi học tiếp.
Họ muốn tôi lấy chồng sớm để nhận được khoản sính lễ.
Thậm chí đã “chấm” sẵn một người — đàn ông góa vợ, từng ly hôn, hứa cho tám vạn tiền cưới.
Nhưng tôi không cam tâm.
Tôi mới mười tám, cuộc đời tôi đáng giá chỉ tám vạn thôi sao?
Tôi liều mạng thi đỗ một trường đại học 985.
Tôi tự hứa, đi học sẽ không xin tiền họ một xu, sau khi đi làm sẽ gửi tiền về đều đặn mỗi tháng.
Tôi nỗ lực chứng minh giá trị của mình không chỉ đáng tám vạn.
Cuối cùng, sau hàng chục lần giáo viên chủ nhiệm đến thuyết phục, họ mới miễn cưỡng đồng ý để tôi đi học đại học.