Chương 5 - Nhớ lại và chấp nhận - Đúng Lúc Gặp Được Người
05
Ta không hề mất trí nhớ.
Ta nhớ hắn là Tạ Cửu, con trai thứ sáu của tiên đế.
Nhớ rằng hắn đã cùng ông nội ta canh giữ Lương Châu.
Nhớ lúc quân Yên đánh úp, phía Tây Lăng bị tấn công, ông nội ta điều binh tới viện trợ mà không có chiếu chỉ, bị tử hình.
Hắn cũng bị liên lụy giáng chức thành thứ dân và đày tới Vân Châu.
Ta cũng nhớ rõ hắn và ta không hề quen biết.
Cùng lắm là gặp qua vài lần.
Lần gặp nhau gần nhất là đêm trước ngày ta thành thân, hắn trèo tường vào Chung gia.
Ở bên ngoài cửa sổ, cẩn thận gọi tên ta:
“Chung tiểu thư, ngày mai cô thành thân, ta mua cho cô loại rượu mơ cô thích uống nhất.”
Chuyện bình rượu mơ khiến người ta bất ngờ.
Hai chữ “ Phu quân” cũng khiến người khác kinh sợ.
Ta không biết hắn để ý đến ta từ lúc nào.
Ta cũng không biết rằng chàng trai trẻ mỗi lần gặp đều xấu hổ không dám nhìn ta, bây giờ lại có một mặt tươi tắn đến như vậy.
Ban đầu ta muốn giải thích.
Nhưng nhìn thái độ nghiêm túc, đối diện với ánh mắt rực lửa ấy.
Những lời giải thích vừa muốn nói ra lại nuốt vào trong.
Thôi được rồi.
Cái mạng này của ta là Tạ Cửu cứu về.
Nếu hắn không chê, ta sẽ dùng nửa phần đời còn lại của mình ở bên cạnh hắn.
Lúc đó, ta đã nghĩ như vậy.
Nên nhẹ nhàng lên tiếng:
“Ta nhớ rồi, chàng là phu quân của ta, Tạ Cửu..”
Ta không hề mất trí nhớ.
Ta nhớ hắn là Tạ Cửu, con trai thứ sáu của tiên đế.
Nhớ rằng hắn đã cùng ông nội ta canh giữ Lương Châu.
Nhớ lúc quân Yên đánh úp, phía Tây Lăng bị tấn công, ông nội ta điều binh tới viện trợ mà không có chiếu chỉ, bị tử hình.
Hắn cũng bị liên lụy giáng chức thành thứ dân và đày tới Vân Châu.
Ta cũng nhớ rõ hắn và ta không hề quen biết.
Cùng lắm là gặp qua vài lần.
Lần gặp nhau gần nhất là đêm trước ngày ta thành thân, hắn trèo tường vào Chung gia.
Ở bên ngoài cửa sổ, cẩn thận gọi tên ta:
“Chung tiểu thư, ngày mai cô thành thân, ta mua cho cô loại rượu mơ cô thích uống nhất.”
Chuyện bình rượu mơ khiến người ta bất ngờ.
Hai chữ “ Phu quân” cũng khiến người khác kinh sợ.
Ta không biết hắn để ý đến ta từ lúc nào.
Ta cũng không biết rằng chàng trai trẻ mỗi lần gặp đều xấu hổ không dám nhìn ta, bây giờ lại có một mặt tươi tắn đến như vậy.
Ban đầu ta muốn giải thích.
Nhưng nhìn thái độ nghiêm túc, đối diện với ánh mắt rực lửa ấy.
Những lời giải thích vừa muốn nói ra lại nuốt vào trong.
Thôi được rồi.
Cái mạng này của ta là Tạ Cửu cứu về.
Nếu hắn không chê, ta sẽ dùng nửa phần đời còn lại của mình ở bên cạnh hắn.
Lúc đó, ta đã nghĩ như vậy.
Nên nhẹ nhàng lên tiếng:
“Ta nhớ rồi, chàng là phu quân của ta, Tạ Cửu..”