Chương 4 - Hồi tưởng và gặp gỡ - Đúng Lúc Gặp Được Người

04

Năm đó, quân Yên tiến đánh bất ngờ, phía tây thành Tây Lăng bị phá. Ông nội ta không chờ chiếu chỉ mà điều binh chi viện tới đó, phạm phải tội chếch.

Ba tháng sau khi ông nội ta nất, quân Khương đã tấn công tới thành Lương Châu.

Thẩm Vấn An bại trận, dẫn theo thiếp thất Tô Dao Dao chạy thoát thân.

Ta bị thương nặng, khoảnh khắc cận kề cái chếch, những hình ảnh trong quá khứ hiện lên giống như chiếc đèn lồng đang xoay tròn.

Khi đó, ta không thể không suy nghĩ.

Nói tóm lại Thẩm Vấn An đã quên.

Đã quên việc hắn vì muốn cửu Chử Du đã bỏ mặc ta tự sinh tự diệt. Ta đã chiến đấu hết sức bảo vệ sự trong sạch của mình mà bị thương rất nhiều.

Khi được ông nội dẫn người tới cứu về, đôi tay của ta đã bị phế.

Từ đó, ta không còn cầm kiếm được nữa.

Lúc chỉ còn lại một mình, ta sẽ chếch.

Ta cho rằng mình đã chếch.

Nhưng không.

Mở mắt ra, ta thấy Tạ Cửu.

Hàng lông mày nhíu chặt lại, đầy lo lắng nhìn ta.
“Thấy sao rồi? Vết thương còn đau không? Ngoài vết thương ra, còn đau chỗ nào nữa không?”

Hắn hỏi liên tục, không đợi ta kịp trả lời, hắn quay qua túm lấy áo vị đại phu.

“Sao nàng ấy không nói chuyện?”

“Sao nàng ấy nhìn ta như kẻ xa lạ?”

“Có phải y thuật của ông quá tầm thường không?”

……..

Vị đại phu kia bị hắn hỏi đến mức nói năng cũng trở nên lộn xộn.

“ Tiểu thư bị thương ở vùng đầu, máu đông khiến não bị tổn thương, ảnh hưởng tới trí nhớ.”

“Những trường hợp này không quá nhiều, tiểu thư vừa tỉnh, cần quan sát thêm vài ngày….”

Nhưng Tạ Cửu giống như không nghe thấy câu thứ hai.

Đôi mắt hơi nhướn lên, lộ ra một chút vui mừng.

Hắn hứng khởi đi tới ngồi xổm ở mép giường.

Giọng nói nghiêm túc, mang theo chút dỗ dành.

“Nàng có nhớ ta là ai không?”

“Là phu quân của nàng, Tạ Cửu.”