Chương 22 - Suy Nghĩ Vủa Tạ Cửu - Đúng Lúc Gặp Được Người
22
Ta luôn cho rằng, năm đó ta ngã ngựa trong rừng hạnh lâm năm đó, chính là Thẩm Vấn An đã cứu ta.
Năm ấy, cha ta còn chưa tử trận, hứa hẹn khi hoa hạnh nở sẽ đưa ta ra rừng hạnh bên ngoài thành thả diều.
Nhưng ông đã thất hứa đến ba lần.
Cuối cùng một lần ta giận dỗi không thèm nói với ai, một mình cưỡi ngựa tới rừng hoa hạnh lâm.
Ta muốn bỏ đi một lần, hy vọng cha ta có thời gian nghỉ ngơi, quan tâm đến ta một chút.
Không ngờ vừa đến rừng hạnh lâm, con ngựa bị ong đốt. Ngựa bị kinh sợ, ta sức quá yếu không giữ được dây cương.
Khoảnh khắc ngã khỏi yên ngựa, ta nghĩ chuyến này mình tàn đời rồi.
Nhưng không…
Trong lúc hoảng loạn, có người lao tới ôm lấy ta, lăn trên mặt đấy vài vòng, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Phía sau có người ôm chặt nên ta không bị thương. Nhưng trong lúc lăn lộn, đầu ta không cẩn thận đập vào cục đá, bất tỉnh một lúc.
Khi tỉnh lại, trước mặt ta là một mảng đen kịt. Hắn cõng ta trên lưng. Tuy không nhìn thấy nhưng ta cảm nhận được người ấy không cao, có lẽ trạc tuổi ta.
Hắn rất yên lặng, trên đường đi không nói một câu nào.
Vì không thấy gì nên ta rất sợ hãi, cứ khóc mãi chẳng màng điều gì.
Chỉ nhớ mang máng rằng khi ta sờ vào vai phải của hắn, thấy một khoảng ẩm ướt. Ta nghe thấy hắn hít thật sâu.
Ngày đó, hắn để ta ở trước cửa nhà rồi im lặng rời đi, ngay cả tên họ cũng không để lại.
Ta cho rằng mình sẽ không bao giờ tìm được ân nhân cứu mình.
Nhưng một năm sau, ta vô tình thấy trên vai Thẩm Vấn An có một vết sẹo.
Ta luôn cho rằng, năm đó ta ngã ngựa trong rừng hạnh lâm năm đó, chính là Thẩm Vấn An đã cứu ta.
Năm ấy, cha ta còn chưa tử trận, hứa hẹn khi hoa hạnh nở sẽ đưa ta ra rừng hạnh bên ngoài thành thả diều.
Nhưng ông đã thất hứa đến ba lần.
Cuối cùng một lần ta giận dỗi không thèm nói với ai, một mình cưỡi ngựa tới rừng hoa hạnh lâm.
Ta muốn bỏ đi một lần, hy vọng cha ta có thời gian nghỉ ngơi, quan tâm đến ta một chút.
Không ngờ vừa đến rừng hạnh lâm, con ngựa bị ong đốt. Ngựa bị kinh sợ, ta sức quá yếu không giữ được dây cương.
Khoảnh khắc ngã khỏi yên ngựa, ta nghĩ chuyến này mình tàn đời rồi.
Nhưng không…
Trong lúc hoảng loạn, có người lao tới ôm lấy ta, lăn trên mặt đấy vài vòng, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Phía sau có người ôm chặt nên ta không bị thương. Nhưng trong lúc lăn lộn, đầu ta không cẩn thận đập vào cục đá, bất tỉnh một lúc.
Khi tỉnh lại, trước mặt ta là một mảng đen kịt. Hắn cõng ta trên lưng. Tuy không nhìn thấy nhưng ta cảm nhận được người ấy không cao, có lẽ trạc tuổi ta.
Hắn rất yên lặng, trên đường đi không nói một câu nào.
Vì không thấy gì nên ta rất sợ hãi, cứ khóc mãi chẳng màng điều gì.
Chỉ nhớ mang máng rằng khi ta sờ vào vai phải của hắn, thấy một khoảng ẩm ướt. Ta nghe thấy hắn hít thật sâu.
Ngày đó, hắn để ta ở trước cửa nhà rồi im lặng rời đi, ngay cả tên họ cũng không để lại.
Ta cho rằng mình sẽ không bao giờ tìm được ân nhân cứu mình.
Nhưng một năm sau, ta vô tình thấy trên vai Thẩm Vấn An có một vết sẹo.