Chương 9 - Đứa Bé Trong Dòng Thời Gian
Vết thương của Cố Lâm cần tĩnh dưỡng, đơn vị cho anh nghỉ phép hai tuần.
Trong khoảng thời gian này, tôi bắt đầu thật sự hòa nhập vào khu nhà của gia đình quân nhân ở thập niên 70.
Cuộc sống không có tiện nghi hiện đại ban đầu khiến tôi luống cuống, nhưng chẳng bao lâu, nền tảng khoa học của tôi bắt đầu phát huy tác dụng.
Tôi cải tiến cấu trúc thông gió của bếp than, nâng hiệu suất đốt lên 30%.
Dùng ống tre và than hoạt tính tự chế một bộ lọc nước đơn giản.
Thậm chí còn dạy các chị em vợ lính làm khuôn than tổ ong từ báo cũ.
Những “phát minh nhỏ” này nhanh chóng lan truyền khắp khu nhà, và tôi được gọi bằng cái tên thân mật: “Giang khéo tay”.
Chiều hôm đó, tôi đang thử nghiệm một bộ “máy nước nóng năng lượng mặt trời” tự chế ngoài sân, vài chị em vợ lính vây quanh tò mò quan sát.
“Giang à, cái ống đen này thực sự hứng được nước nóng sao?” Bác Vương vừa sờ vào ống sắt sơn đen, vừa bán tín bán nghi.
“Lý thuyết là vậy.” Tôi vừa điều chỉnh góc ống vừa nói. “Màu đen hấp thụ nhiệt tốt, nước bên trong phơi cả ngày sẽ ấm lên.”
“Nếu thật thì hay quá, mùa đông giặt đồ không sợ cóng tay nữa!” Vợ của Đại đội trưởng Lý phấn khích nói.
Đúng lúc đó, cổng sân mở ra, Cố Lâm chống nạng bước vào.
Hôm nay anh đi trạm xá thay băng, về sớm hơn dự kiến.
Thấy sân đầy người, Cố Lâm rõ ràng sững lại một chút.
Các chị em vợ lính rối rít chào hỏi, không quên khen ngợi: “Trung đội trưởng Cố cưới được vợ khéo quá trời luôn!”
“Trung đội trưởng Cố đúng là có phúc!”
“Em Giang khéo tay lắm, dạy bọn chị làm bao nhiêu thứ hay ho!”
“Đúng rồi, cái bếp than cải tiến đó, nhà chị mỗi tháng tiết kiệm được mấy cục than cơ đấy!”
Cố Lâm chỉ cười đáp lễ, nhưng ánh mắt anh thì dừng lại trên người tôi, mang theo một chút kiêu hãnh khó nhận ra.
Chờ mọi người tản hết, anh mới đi tới bên tôi, tò mò quan sát “phát minh” của tôi.
“Cái này là gì vậy?” Anh chỉ vào bộ lắp đặt năng lượng mặt trời.
“Máy nước nóng tự chế.” Tôi lau mồ hôi trên trán. “Nếu thành công thì có thể dùng ánh nắng mặt trời để đun nước, tiết kiệm được khối than.”
Ánh mắt Cố Lâm trở nên khó đoán: “Em học mấy cái này ở đâu ra?”
“Đọc trong sách thôi.” Tôi trả lời mơ hồ, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. “Đổi băng suôn sẻ chứ?”
Cố Lâm gật đầu, không hỏi thêm. Anh tựa vào thân cây táo trong sân, nhìn tôi bận rộn dưới nắng.
Nắng len qua tán lá, in những mảng sáng tối lấp lánh lên gương mặt cứng cỏi của anh.
“Chủ nhiệm Lý gọi anh lên nói chuyện sáng nay.” Anh đột nhiên mở lời.
Tay tôi khựng lại, tua vít rơi xuống đất: “…Vì chuyện gì?”
“Vì em.” Ánh mắt Cố Lâm nhìn tôi thẳng thắn. “Ông ấy muốn chính thức mời em làm y tá cho đơn vị.”
Tôi ngạc nhiên đứng thẳng dậy: “Y tá? Nhưng mà…” Tôi vô thức đưa tay sờ lên bụng đã hơi nhô lên.
“Anh nói để suy nghĩ thêm.” Cố Lâm nhẹ giọng. “Chủ yếu là xem em có muốn không. Nhưng…” Anh hơi ngập ngừng, “Đơn vị tiền tuyến điều kiện rất khắc nghiệt, anh sợ cơ thể em chịu không nổi.”
Lời quan tâm ấy khiến tim tôi chợt ấm lên. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn… là Cố Lâm không tự quyết định thay tôi.
Với thời đại này, chuyện người chồng tự đưa ra quyết định thay vợ là điều hiển nhiên.
“Em muốn thử.” Tôi nghe thấy chính mình đáp. “Dù đang mang thai, nhưng dạy sơ cứu thì vẫn làm được.”
Lông mày Cố Lâm giãn ra, khóe môi hơi cong lên: “Anh đoán là em sẽ nói vậy mà.”
“Anh không phản đối sao?” Tôi hỏi nhỏ, dè dặt.
“Phản đối gì cơ?” Cố Lâm hỏi ngược lại. “Em có khả năng, sao không dùng?”
Anh dừng lại một chút: “Chỉ là… phải thật sự chú ý đến sức khỏe.”
Câu trả lời đó khiến mũi tôi cay cay.
Ở thời hiện đại, tôi có thể chọn nghề gì cũng chẳng cần ai cho phép. Nhưng ở thời này, sự ủng hộ của chồng lại mang ý nghĩa lớn đến thế.
“Cảm ơn anh.” Tôi khẽ nói, không dám nhìn vào mắt anh.
Cố Lâm khẽ “ừ” một tiếng, cúi người nhặt chiếc tua vít lên đưa cho tôi.
Ngón tay chúng tôi chạm nhẹ vào nhau qua cán kim loại, một dòng điện mơ hồ dường như chạy qua.
Tối hôm đó, lần đầu tiên Cố Lâm không trải chăn dưới đất.
Anh dọn chăn gối lên giường. Dù mỗi người vẫn đắp chăn riêng, nhưng với chúng tôi… đó là một bước tiến lớn.
“Mai anh muốn ghé qua sân huấn luyện.” Trước khi đi ngủ, Cố Lâm nói. “Nằm lâu quá rồi, người mốc lên mất.”
Tôi quay sang nhìn anh: “Vết thương đã ổn chưa?”
“Gần khỏi rồi.” Anh cười. “Nhờ có người chăm kỹ quá còn gì.”
Ánh trăng rọi vào qua khung cửa sổ, khẽ vẽ lên khuôn mặt nghiêng của anh một đường viền sáng dịu.
Tôi bỗng thấy thôi thúc muốn chạm tay lên vết sẹo vừa lành, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
“Ngủ đi.” Tôi khẽ nói, quay lưng về phía anh.
Sau lưng là tiếng thở đều đều của Cố Lâm còn tôi thì trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Người đàn ông này… từ một kẻ xa lạ và lạnh lùng, đến nay đã bằng lòng chia sẻ một chiếc giường với tôi.
Mối quan hệ giữa chúng tôi, đang âm thầm thay đổi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Lâm đã ra ngoài.
Trên bàn là bữa sáng và một mảnh giấy nhắn: “Ra sân huấn luyện một lát, trưa về. — Lâm”
Tôi khựng lại khi nhìn chữ ký ấy.
Trước đây, các mảnh giấy anh để lại chỉ ghi “Cố”, hoặc thậm chí không ký gì.
Còn hôm nay, chữ Lâm ấy lại mang theo một chút thân mật khó diễn tả.
Tôi cẩn thận cất tờ giấy vào ngăn kéo, rồi bắt đầu chuẩn bị hồ sơ nộp cho trạm xá.
Một khi đã quyết định nhận việc, tôi sẽ làm thật nghiêm túc.
Trạm xá điều kiện còn đơn sơ, nhưng bác sĩ Trương đón tiếp tôi rất niềm nở.
Ông dẫn tôi đi tham quan kho thuốc, phòng khám, và “khu nội trú” chỉ có đúng hai giường bệnh.
“Chủ nhiệm Lý đặc biệt dặn phải sắp cho cô một chỗ cố định.” Bác sĩ Trương chỉ vào chiếc bàn cạnh cửa sổ. “Sau này đây sẽ là bàn làm việc của cô.”
Tôi bất ngờ đến mức không biết nói gì.
Ở thời đại này, phụ nữ mà có được vị trí chính thức trong đơn vị bộ đội là điều rất hiếm.
Buổi sáng, tôi phụ sắp xếp lại một lô thuốc, rồi dùng phương pháp phân loại của bệnh viện hiện đại để dán nhãn lại.
Bác sĩ Trương nhìn mà ngẩn cả người: “Cách này hay thật! Nhìn cái hiểu ngay!”