Chương 4 - Đứa Bé Trong Dòng Thời Gian

Mọi người xung quanh đều lúng túng. Tôi lập tức ngồi xuống kiểm tra vết thương.

“Gãy xương ống chân hở, có thể kèm tổn thương động mạch.” Tôi buột miệng nói bằng thuật ngữ chuyên môn, tay đã đặt lên động mạch chân của người lính để cầm máu. “Cần lập tức cầm máu và cố định.”

Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi không có thời gian giải thích, chỉ huy vài người lính đi tìm ván và dây vải để làm nẹp tạm.

“Cậu, giữ chặt chỗ này.” Tôi ra lệnh cho một người lính cao to. “Cậu kia, đi kiếm nước sạch và khăn. Ai chạy nhanh thì chạy ngay đến trạm y tế lấy hộp cứu thương!”

Giọng tôi bình tĩnh và dứt khoát, khiến các binh sĩ vô thức nghe theo.

Trong vài phút chờ hộp cứu thương, tôi dùng khăn tay buộc thật chặt phía trên vết thương để ngăn chảy máu quá nhiều.

“Đồng… đồng chí Giang…” Người lính bị thương thều thào hỏi, “Chân tôi… có giữ lại được không?”

Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu ta, gật đầu dứt khoát: “Được. Chỉ là gãy xương, chữa được.”

Hộp cứu thương cuối cùng cũng được mang tới. Tôi thành thục sát trùng, băng bó, cố định – mọi thao tác trôi chảy như đang trong phòng cấp cứu hiện đại.

“Phải chuyển viện ngay.” Sau khi băng bó xong, tôi nói với nhóm lính xung quanh. “Vết gãy hở, có nguy cơ nhiễm trùng cao.”

“Xe đã chuẩn bị rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Tôi quay lại, thấy Cố Lâm đang đứng đó, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp. Anh đến từ lúc nào vậy?

“Chào Trung đội trưởng Cố!” Mấy người lính lập tức đứng nghiêm chào.

Cố Lâm gật đầu, ra hiệu cho vài người cẩn thận đặt người bị thương lên cáng và đưa lên xe jeep đang đợi.

“Em đi cùng luôn.” Anh nói với tôi, giọng không cho phép từ chối.

Trên xe, người lính vẫn rên rỉ vì đau. Tôi nắm lấy tay cậu ta, khẽ an ủi.

Cố Lâm ngồi ghế phụ phía trước, nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt khó đoán.

Bệnh viện huyện chẳng hơn gì trạm y tế đơn vị, nhưng ít ra có máy chụp X-quang và dụng cụ phẫu thuật cơ bản.

Tôi báo cáo tình hình và các bước xử lý với bác sĩ trực ban. Ông ta nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“Cô xử lý rất chuyên nghiệp.” Bác sĩ nói. “Cô là quân y à?”

Tôi lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào.

Cố Lâm lên tiếng đúng lúc: “Cô ấy là vợ tôi, từng làm ở bệnh viện địa phương.”

Bác sĩ à lên một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Khi tôi và Cố Lâm ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, không khí trở nên hơi gượng gạo.

“Anh không biết em biết y thuật.” Cố Lâm bất chợt lên tiếng.

Tim tôi đập thình thịch: “Tôi… tự học thôi.”

“Tự học mà đến mức đó?” Ánh mắt anh sắc bén. “Ngay cả bác sĩ Trương ở trạm y tế cũng không biết cách cầm máu như em.”

Tôi cắn môi, không biết nên bịa thế nào cho hợp lý. Nhưng Cố Lâm lại không tiếp tục truy hỏi.

“Cảm ơn em đã cứu Tiểu Triệu.” Anh nói nhẹ. “Cậu ấy là lính giỏi.”

Tôi thở phào: “Đó là việc nên làm.”

Trên đường về doanh trại, Cố Lâm im lặng đến lạ. Chỉ đến khi gần đến nơi, anh mới đột ngột hỏi:

“Em… thật sự là Giang Trà sao?”

Tim tôi như ngừng đập. Anh đã phát hiện rồi?

“Ý anh là gì?” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Cố Lâm khẽ lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Không có gì. Chỉ là… em thay đổi quá nhiều.”

Tôi không biết nên trả lời thế nào, đành giả vờ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời lặn phía xa, ráng chiều nhuộm vàng cánh đồng. Thế giới của những năm 70 này, vừa xa lạ, lại vừa thân quen đến kỳ lạ.

Tối hôm đó, Cố Lâm không trải chăn ngủ đất nữa. Anh ngồi bên bàn, dưới ánh đèn dầu, cặm cụi viết gì đó.

Tôi nằm quay lưng lại phía anh, nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt anh thỉnh thoảng dừng lại trên người mình.

Anh đang nghĩ gì? Đang nghi ngờ điều gì?

Tôi không thể biết được.

Chỉ có một điều chắc chắn: tôi không thể để lộ thêm bất cứ sơ hở nào nữa.

Người lính nhạy bén này… đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.

Ba ngày sau vụ việc của Tiểu Triệu, trong doanh trại bắt đầu lan truyền tin đồn về tôi.

“Ngoại lệ nhé, vợ Trung đội trưởng Cố giỏi y thuật lắm đó”, “Còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ Trương ở trạm y tế nữa cơ…”

Những lời bàn tán ấy khiến tôi vừa căng thẳng, vừa bất lực.

Cố Lâm hình như cũng nghe thấy lời đồn, nhưng anh không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng khó đoán.

Sáng hôm đó, khi tỉnh dậy, tôi phát hiện trên bàn không còn ly sữa đậu và bánh màn thầu như mọi ngày nữa, thay vào đó là một mảnh giấy ghi tay: “Nhiệm vụ khẩn cấp, ngày về chưa rõ. Tiền sinh hoạt để trong ngăn kéo, có việc thì tìm đồng chí giáo viên Vương.”

Tôi cầm tờ giấy, trong lòng chợt thấy trống trải. Hai tuần qua tôi đã quen với sự hiện diện lặng lẽ của Cố Lâm Giờ anh đột ngột rời đi, căn phòng trở nên vắng lặng lạ thường.

Tôi kéo ngăn kéo ra, thấy các loại tem phiếu được xếp ngay ngắn cùng 30 đồng – gần như là toàn bộ lương tháng của Cố Lâm Anh đã để lại tất cả cho tôi.

Tôi thở dài, bắt đầu tính toán làm sao dùng số tài nguyên hạn hẹp này để cải thiện cuộc sống. Dù gì, ở thời hiện đại, tôi cũng nổi tiếng là “cao thủ sinh hoạt tiết kiệm”.

Buổi sáng, tôi mang phiếu vải đến cửa hàng mậu dịch mua vài mét vải bông, định may một chiếc váy bầu rộng rãi cho mình.

Khi đang xếp hàng, mấy người vợ lính tò mò nhìn tôi, xì xào bàn tán.

“Đó là vợ của Trung đội trưởng Cố à? Nghe nói y thuật giỏi lắm…”

“Đẹp quá ha, bảo sao Trung đội trưởng thương như vậy…”

“Nghe bảo đang mang bầu mà? Sao bụng chưa thấy rõ nhỉ…”

Tôi giả vờ không nghe thấy, nhưng vành tai đã bắt đầu nóng ran. Ở cái thời đại thông tin khép kín thế này, chuyện nhỏ xíu thôi cũng đủ trở thành chủ đề rôm rả của cả khu nhà.

Về đến nhà, tôi vừa trải vải ra chuẩn bị cắt, thì nghe tiếng gõ cửa.

“Đồng chí Giang có nhà không?” Một giọng nam lạ vang lên.

Tôi mở cửa, thấy một người đàn ông trung niên mặc quân phục đứng trước cửa. Trên vai ông ta là quân hàm thiếu tá – hai gạch một sao lấp lánh.

“Xin hỏi đồng chí là…?” Tôi cảnh giác hỏi.