Chương 12 - Đứa Bé Trong Dòng Thời Gian

“Cố Lâm Tôi lao tới, giọng đã biến đổi vì hoảng hốt.

Cố Lâm ngồi dậy, trên trán có một vết xước đang rớm máu, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo: “Anh không sao, mau xem cho Tiểu Trương trước!”

Lúc này tôi mới chú ý đến người lính trẻ nằm cạnh anh, sắc mặt trắng bệch, đã mất ý thức. Sau khi kiểm tra nhanh, tôi xác định là bị chấn thương cột sống do ngã từ độ cao lớn.

“Cần cố định ngay, không được di chuyển!” Tôi chỉ huy các binh sĩ xung quanh tìm ván và dây vải, “Đi gọi bác sĩ Trương, chuẩn bị cáng!”

Trong suốt quá trình cấp cứu, tôi hoàn toàn tập trung, mãi đến khi thương binh được đưa đến trạm y tế an toàn, tôi mới quay lại xem vết thương của Cố Lâm.

“Chỉ là trầy xước thôi.” Cố Lâm để yên cho tôi kiểm tra, ánh mắt lại cứ dừng trên mặt tôi, “Em… vừa rồi rất chuyên nghiệp.”

Lúc này tôi mới nhận ra, trong tình huống khẩn cấp, tôi lại một lần nữa thể hiện kiến thức y khoa vượt xa thời đại này. Nhưng tôi không có tâm trí bận tâm đến điều đó, sự an toàn của Cố Lâm mới là quan trọng nhất.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Tôi vừa khử trùng vết thương cho anh vừa hỏi.

“Tháp huấn luyện bị đổ.” Cố Lâm trả lời ngắn gọn, “Lúc đó anh và Tiểu Trương đứng gần nhất.”

Vết thương đúng là không sâu, nhưng tôi vẫn kiên quyết băng bó cẩn thận cho anh. Vừa định rời đi thì Trưởng ban Lý chặn chúng tôi lại.

“Đồng chí Giang, may mà có cô!” Trưởng ban Lý nói đầy nhiệt tình, “Xử lý vết thương cho Tiểu Trương rất chuyên nghiệp, chuyên gia từ bệnh viện quân khu cũng khen ngợi đó!”

Tôi khiêm tốn lắc đầu: “Đó là việc nên làm thôi ạ.”

“À, có chuyện muốn bàn với cô.” Sắc mặt Trưởng ban Lý trở nên nghiêm túc, “Tuần sau có nhiệm vụ y tế tại vùng biên giới, cần một bác sĩ chuyên môn dẫn đội. Bác sĩ Trương tuổi cao, không thích hợp đi đường dài. Không biết cô có thể…”

Tôi sững lại. Nhiệm vụ biên giới? Điều đó đồng nghĩa với việc phải rời đơn vị ít nhất một tháng. Nhưng tôi đã mang thai được năm tháng rồi…

“Cô ấy không đi.” Cố Lâm bỗng cất giọng, ngữ khí lạnh lùng, “Quá nguy hiểm.”

Trưởng ban Lý có phần ngại ngùng: “Đồng chí Cố, chuyện này… vẫn nên để đồng chí Giang tự quyết định.”

Tôi nhìn khuôn mặt căng thẳng của Cố Lâm lại nhìn ánh mắt kỳ vọng của Trưởng ban Lý, cảm thấy khó xử vô cùng.

“Có thể cho tôi một ngày suy nghĩ được không?” Cuối cùng tôi hỏi.

Trưởng ban Lý gật đầu rồi rời đi, để lại tôi và Cố Lâm đứng bên rìa sân huấn luyện, không khí trở nên nặng nề.

“Em muốn đi.” Cố Lâm bỗng nói. Không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định.

Tôi cắn môi: “Các đơn vị biên giới thiếu thốn thuốc men, nếu em có thể giúp được gì…”

“Nhưng em đang mang thai!” Giọng Cố Lâm cao hơn, “Hơn nữa vùng biên giới hiện nay không ổn định, thường xuyên có đụng độ!”

Tôi hiểu anh đang lo cho tôi, nhưng sâu trong lòng, lương tâm của một bác sĩ khiến tôi khó lòng từ chối yêu cầu như vậy.

“Về nhà rồi nói tiếp.” Tôi nhẹ giọng đề nghị, không muốn cãi nhau nơi công cộng.

Trên đường về, Cố Lâm im lặng suốt, quai hàm căng cứng. Vừa bước vào nhà, anh liền quay người đối diện với tôi.

“Em không thể đi.” Anh nói thẳng thừng, “Nguy hiểm quá.”

“Nhưng những người lính đó cũng cần được chữa trị.” Tôi cố gắng giải thích, “Em có thể chỉ đến nơi đóng quân an toàn…”

“Không được!” Cố Lâm hiếm khi lớn tiếng như vậy, “Lỡ có chuyện gì thì sao? Anh… anh không thể mất em.”

Câu nói cuối cùng như một lưỡi dao cùn, chầm chậm đâm vào tim tôi. Ánh mắt của Cố Lâm đầy lo sợ và cứng đầu, khiến tôi nhớ lại đêm anh bị thương từng thì thầm — “Chỉ cần em ở lại”.

Tôi hít sâu một hơi, bước đến gần anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Cố Lâm nhìn em.”

Anh miễn cưỡng nhìn tôi, trong mắt đầy bất an.

“Em hứa với anh, sẽ không mạo hiểm.” Tôi dịu dàng nói, “Nhưng cho em gặp Trưởng ban Lý bàn thử xem có giải pháp trung hòa nào không, được không?”

Bàn tay của Cố Lâm khẽ run trong lòng bàn tay tôi. Một lúc lâu sau, anh thở dài một hơi thật sâu, rồi khẽ gật đầu.

“Cảm ơn anh.” Tôi kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.

Hành động thân mật bất ngờ khiến Cố Lâm sững người. Ánh mắt anh ngay lập tức dịu lại, vành tai đỏ lên trông thấy.

“Em… em đang hối lộ anh đấy à.” Anh lẩm bẩm trách, nhưng giọng đã không còn cứng rắn nữa.

Tôi không nhịn được cười: “Vậy có tác dụng không?”

Cố Lâm bất lực lắc đầu, vòng tay ôm chặt lấy tôi: “Ranh ma thật.”

Tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng tim anh đập vững vàng, tôi chợt nhận ra — người đàn ông mà tôi từng nghĩ là kẻ mình hận, giờ đây đã coi tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Và tôi, cũng đã yêu anh sâu đậm từ lúc nào không hay.

Ngày hôm sau, tôi và Trưởng ban Lý đã đạt được một phương án thỏa hiệp: tôi không đến tiền tuyến, nhưng sẽ phụ trách huấn luyện đội y tế chuẩn bị xuất phát, đồng thời định kỳ chuẩn bị thuốc men và giáo án cho các đơn vị biên giới.

“Đồng chí Giang có tinh thần giác ngộ rất cao!” Trưởng ban Lý hài lòng nói, “Đồng chí Cố cưới được người vợ như cô, đúng là phúc ba đời!”

Khi về nhà kể với Cố Lâm về quyết định này, anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

“Thế là tốt nhất.” Anh dịu dàng nói, ánh mắt đầy ôn nhu, “Em vừa có thể giúp đỡ, lại không phải mạo hiểm.”

Tôi gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, hôm nay được lấy ảnh rồi đấy.”

Mắt Cố Lâm lập tức sáng lên: “Anh đi lấy ngay.”

Nhìn bóng lưng anh vội vã rời đi, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp. Tấm ảnh ấy, sẽ là bức “ảnh gia đình” đầu tiên của chúng tôi — dù đứa trẻ vẫn còn nằm trong bụng tôi.

Chiều tối, Cố Lâm trở về với tấm ảnh và một gói đồ nhỏ. Trong ảnh, chúng tôi ngồi cạnh nhau, tay Cố Lâm nhẹ đặt trên vai tôi, nét mặt dịu dàng hiếm thấy; còn tôi hơi cúi đầu, môi khẽ mỉm cười ngượng ngùng.

“Chụp… rất đẹp.” Cố Lâm nhận xét, cẩn thận cất ảnh vào ngăn kéo.

“Trong gói đó là gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.

Cố Lâm có chút ngượng ngùng mở gói ra, bên trong là một mảnh vải mềm màu hồng nhạt và một cuộn len trắng.

“Cho con đấy.” Anh nói nhỏ, “Nghe bác Vương bảo, trẻ sơ sinh cần mặc đồ mềm…”

Hình ảnh người lính thép này cẩn thận chọn vải cho trẻ sơ sinh khiến mũi tôi cay cay. Ở thời hiện đại, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có một gia đình, càng không dám mơ tới con cái. Nhưng giờ phút này, nhìn Cố Lâm nhẹ nhàng vuốt ve mảnh vải mềm ấy, tôi chợt thấy tương lai thật đáng mong đợi.

“Chúng ta cùng làm nhé.” Tôi đề nghị, lấy ra cả mảnh vải đã mua từ hôm trước, “Anh có thể học mà.”

Cố Lâm ngạc nhiên nhìn tôi: “Đàn ông cũng làm cái này được à?”

“Tại sao không?” Tôi phản vấn, “Tay anh khéo thế, học chắc nhanh lắm.”

Thế là tối hôm ấy, dưới ánh đèn dầu, chúng tôi cùng nhau bắt đầu may quần áo cho em bé — một người dạy, một người học. Dù ngón tay anh to bè, nhưng lại vô cùng khéo léo, rất nhanh đã nắm được cách khâu cơ bản.

“Chỗ này phải khít hơn một chút.” Tôi hướng dẫn, “Đúng rồi, như vậy đấy…”

Cố Lâm chăm chú khâu, mày hơi nhíu lại, trông chẳng khác gì một học sinh nghiêm túc. Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của anh, tôi không khỏi mỉm cười.

“Cười gì đấy?” Anh ngẩng đầu hỏi.

“Không có gì.” Tôi nhẹ giọng đáp, “Chỉ là… em thấy anh tuyệt lắm.”

Tai Cố Lâm lại đỏ bừng, cúi đầu khâu tiếp, nhưng khóe môi khẽ cong lên.

Khi đêm đã khuya, chúng tôi dọn dẹp những gì còn dang dở và chuẩn bị đi ngủ. Nằm trên giường, Cố Lâm bỗng xoay người đối diện tôi.

“Giang Trà.” Anh gọi tên tôi rất nhẹ.