Chương 3 - Đồng Xu Một Tệ Và Nỗi Đau Của Người Mẹ
“Kết hôn?”
“Ngủ mơ giữa ban ngày à!”
Lâm Thành nhíu mày: “Thiển Thiển, em nói vậy là sao?”
“Tức là chúng ta chấm dứt rồi đó!”
Tôi gồng người đứng dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lâm Thành vùng khỏi mẹ chồng, đỡ lấy tôi khi suýt ngã.
Tôi muốn hất tay anh ta ra, nhưng không còn chút sức lực nào nữa.
Lâm Thành chau mày nói:
“Đừng chấp mẹ, bà cũng vì lo cho tụi mình thôi mà.”
Tôi bật cười khan:
“Bỏ mặc tôi—một người mới sinh con—ở ven đường, bắt đi bộ về gọi là ‘vì tôi’ à?”
“Chửi con gái là đồ vô dụng, chửi tôi là đồ rác rưởi, mà anh còn gọi đó là tốt cho tôi? Tôi thật sự cảm ơn nhé.”
“Trước đây tôi mù quáng không nhìn ra, nhưng giờ…”
Tôi nhìn thẳng vào Lâm Thành, giọng lạnh băng:
“Cả ổ tre mục, làm sao mọc ra được cây tre lành?”
Ánh nhìn mỉa mai của tôi khiến Lâm Thành giật mình.
Anh ta hất tay tôi ra, giận dữ hét:
“Thiển Thiển! Dù gia đình anh thế nào, em cũng nên có một chút tôn trọng chứ!”
“Phì.”
“Tôn trọng là dành cho người xứng đáng. Nhà anh có ai là người không?”
Vừa dứt lời, một bên má tôi bỏng rát, tai ù lên một tiếng.
Ngước lên, bàn tay của Lâm Thành vẫn còn đang lơ lửng chưa hạ xuống.
Đôi mắt anh ta đỏ rực:
“Chỉ là tự về nhà một chút thôi, có đáng làm lớn chuyện vậy không?”
“Em ăn nói hỗn hào như vậy với gia đình anh, em để cái ‘tư cách’ ở đâu?”
Tôi giận đến mức cả người run rẩy.
4
Khi tôi bị cả nhà anh ta xỉ vả, anh ta đâu có nhắc gì đến tư cách?
Bảo sao mẹ tôi luôn nói tôi nhìn người quá tệ, sớm muộn gì cũng hối hận.
Tôi liếc nhìn xe, ba cô em chồng ngồi trong xe cười như vừa xem kịch hay.
Mẹ chồng thì đắc ý khỏi nói, miệng cười ngoác đến mức phải ghìm lại còn khó hơn nén đạn AK.
Bà ta lớn tiếng khen:
“Đúng là con trai ngoan của mẹ!”
Tôi định giật lại chìa khóa xe, nhưng bé con trong lòng bỗng khóc òa lên.
Tôi cứ nghĩ ít nhất Lâm Thành sẽ phụ tôi dỗ con.
Nào ngờ, trong lúc tôi cúi đầu dỗ bé, mẹ con họ lén lên xe.
Ngẩng mặt lên, chỉ kịp nghe thấy giọng Lâm Thành như đang nhẫn nhịn vì tôi:
“Thiển Thiển, anh biết em vất vả rồi, mới sinh xong đừng đi bộ về nữa.”
“Cuối con đường rẽ trái, trước cổng nam bệnh viện có trạm xe buýt, đi một tuyến là về tới.”
“Chỉ tốn có một tệ thôi.”
Nói rồi, anh ta chìa ra một đồng xu, ra vẻ rộng lượng.
Tôi giơ tay lên—tát phăng đồng xu đó.
“Cút đi!”
Lâm Thành tức giận quát lên:
“Cô! Cô thật sự khiến tôi quá thất vọng!”
Lúc này, cô em út gào lên đầy khó chịu:
“Trời ơi, đi đi, trực tiếp lái xe đi là xong! Nói với cô ta nhiều thế làm gì?”
“Tôi còn phải về ăn kem nữa kìa! Cái cửa xe bị cô ta mở lên mở xuống, tôi sắp chết nóng đến nơi rồi!”
Hiếm khi hai chị em lại đồng lòng, chị hai cũng chen vào:
“Đúng rồi đó! Tôi còn đang vội về trang điểm nè nay là ngày đầu tiên đi làm đó!”
Chị cả cũng nói chen:
“Nhanh lên nhanh lên, bộ LEGO mới của Dương Dương đang chờ tôi về chơi cùng đó!”
Lâm Thành liếc nhìn tôi một cái, như thể đang nói: Tự lo cho mình đi.
Rồi anh ta nhấn ga.
Để lại sau lưng tôi chỉ là một làn khói xe và… một đồng xu nằm lăn lóc trên mặt đường.
Hừ. Tưởng sinh con rồi là tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, phải không?
Họ quên mất rồi — căn nhà đó đứng tên ai, tiền ăn uống sinh hoạt ai chi trả. Cả công việc của chị hai, cũng là tôi giới thiệu!
Tôi ôm chặt con gái, lạnh mặt nhấc điện thoại lên, bấm gọi.
Chỉ mười phút sau, tôi đã dọn vào trung tâm chăm sóc hậu sản cao cấp nhất Nam Thành.
Giữa trưa, tôi đang ăn bữa cơm cữ thì điện thoại reo.
Tôi hờ hững bấm nút nghe, giọng Lâm Thành đầy bực bội vang lên:
5
“Thiển Thiển, em chọc phải ai rồi đúng không? Sao có người đến đuổi cả nhà anh ra ngoài?”
“Nóng chết mất, mẹ anh sắp say nắng rồi!”
Ngay sau đó là giọng mẹ chồng thảm thiết:
“Ôi trời ơi, đúng là số tôi khổ! Không biết con dâu gây thù chuốc oán với ai, mà để bà già này chịu nhục thế này…”