Chương 8 - Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vững Kết Đồng Tâm [Vong Tiện]

Trong lòng Hàn Phong Vũ có dự cảm không tốt, y biết anh trai mình sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, liền bước đến gần hạ thấp thanh âm: “Ca, huynh muốn làm gì?… Huynh không được hại Nguỵ Vô Tiện.” Hàn Phong Vũ nắm lấy tay Hàn Phong Hoa, “Ca, trước khi huynh muốn làm gì, huynh để ta thuyết phục Nguỵ Vô Tiện một lần nữa được không? ”

Hàn Phong Hoa nhíu mày, “Chỉ e, hắn không nghe ngươi, người bên cạnh hắn không cho phép hắn dùng quỷ đạo thuật pháp.”

“Ca, huynh nghe ta, ta sẽ thuyết phục được hắn… Ta nhất định sẽ thuyết phục được hắn.”

Về đến Hàn gia trang, Hàn Phong Vũ liền đi đến phòng Nguỵ Vô Tiện, y biết Lam Vong Cơ đang ở cùng hắn, nhưng y không quan tâm, chỉ muốn nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, tưởng tượng tới gương mặt tiếu phi tiếu của hắn, nét cười lúc nào cũng ẩn hiện trên môi, chỉ vậy thôi cũng làm trái tim y đập nhanh hơn một nhịp.

Nhưng không biết vì sao, đưa tay lên định gõ cửa rồi lại thu tay về, chung quy cũng không nhịn được sự nôn nóng trong lòng mà hoá thành một thứ lợi khí bén nhọn, từ sâu trong tâm trí chui ra. Y cuối cùng cũng nâng cánh tay lên gõ vào cửa phòng.

“Nguỵ đại ca, là ta… Phong Vũ.”

Nguỵ Vô Tiện bước tới mở cửa, “Phong Vũ, tìm ta có chuyện gì?”

Hàn Phong Vũ định bước vào, nhưng y liền dừng lại, y thấy Lam Vong Cơ đang ngồi trong phòng, gương mặt lạnh lùng vươn đôi mắt bén như dao nhìn về mình.

Hàn Phong Vũ hạ mi mắt, “Nguỵ đại ca, có thể cùng ta nói chuyện được không? Ngày mai huynh về Cô Tô không biết khi nào mới có thể gặp lại.”

Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn Lam Vong Cơ thấy y không có biểu tình gì, quay sang nói với Hàn Phong Vũ: “Ngươi đợi ta,” Nói xong hắn đóng cửa lại.

Hàn Phong Vũ đứng ngoài cửa không quá nhiều hy vọng, trong lòng ngổn ngang không biết nên làm sao cho phải, chỉ mong Nguỵ Vô Tiện có thể nghe mình nói vài lời, y muốn bảo hộ hắn dù chỉ một lần, muốn nói ra tâm ý của mình đối với hắn, đó cũng là tâm nguyện của y, có thể đây là cơ hội cuối cùng y nói chuyện cùng Nguỵ Vô Tiện. Y biết đại ca mình là người như thế nào, có thể vì một vật quý giá không mua được mà giết người chiếm đoạt, thì có chuyện gì ngăn được.

Bên trong phòng, Nguỵ Vô Tiện đi đến bên Lam Vong Cơ, “Lam Trạm…”

Lam Vong Cơ: “Ngươi muốn đi gặp hắn.”

Nguỵ Vô Tiện nắm tay y mỉm cười: “Nếu ngươi không thích ta sẽ không đi.”

Lam Vong Cơ nhìn hắn ôn nhu, nói: “Không sao, ta đợi ngươi.”

Nguỵ Vô Tiện gật đầu, “Ta sẽ quay lại, ở đây đợi ta.”

Một lúc sau cánh cửa phòng mở, Nguỵ Vô Tiện bước ra đóng cửa lại, Hàn Phong Vũ vừa thấy hắn liền bước nhanh tới nắm lấy tay, “Huynh đi với ta.”

Hàn Phong Vũ đưa Nguỵ Vô Tiện đến hoa viên Hàn gia, một cái bàn lớn đầy đủ thức ăn cùng một vò rượu đã được chuẩn bị.

“Nguỵ đại ca, ngày mai huynh đi, ta muốn mời huynh một bửa, ” Rót một chén rượu đưa đến bên Nguỵ Vô Tiện, “Rượu ở đây không ngon bằng Cô Tô nhưng cũng không quá tệ, hy vọng huynh sẽ thích.”

Nguỵ Vô Tiện tay nâng chén uống cạn, lại rót thêm một chén đầy định nâng lên, thanh âm của Hàn Phong Vũ nhẹ nhàng thoáng qua có chút bi ai, “Nguỵ đại ca, tại sao huynh lại không giúp Phạm Chiêu… huynh có thể nói cho ta biết lý do được không?”

Nguỵ Vô Tiện đặt chén rượu đã uống cạn lên bàn, mắt nhìn về phía xa xa, giọng nói trầm ấm: "Hai mươi năm trước, cũng vì ta tu luyện quỷ đạo thuật pháp nên nhất thời không thể khống chế bản thân làm ra nhiều chuyện không thể vãn hồi…Cuối cùng phản phệ mà chết. Thân xác hiện tại của ta là do Mạc Huyền Vũ hiến xá mà có. Nếu ta một lần nữa thi chuyển… Chỉ sợ không thể khống chế nổi, một lần nữa để quỷ hồn chiếm lấy thể xác này… Ta đã hứa với một người sẽ không bao giờ tu quỷ đạo.”

Hàn Phong Vũ hạ mi mắt: “Người huynh nói… là Lam Vong Cơ?”

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, đôi mắt bỗng nhiên sáng hơn khi nghĩ đến người kia, hắn nói: “Phải… Khi tất cả người trong thiên hạ ghét bỏ ta, thì chỉ duy nhất Lam Trạm trong lòng luôn hướng về ta. Khi tất cả mọi người vui mừng vì ta chết đi, thì y lại âm thầm mười ba năm chờ ta trở lại… Khi ta từ quỷ môn quan trở về, chỉ có y là nguyện ý ở bên cạnh ta. Khi cả thế gian này đều không tin ta, thì người tin tưởng ta duy nhất chỉ có y… khi tất cả đều quay lưng với ta, thì y lại âm thầm bên cạnh che chở bảo hộ ta… khi mọi người miệt thị khinh rẻ ta, thì y lại nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng rồi nở nụ cười ôn nhu mà không nói gì cả….” Nguỵ Vô Tiện nhìn ly rượu trên bàn, khoé miệng lại cong lên, “Y không biết uống rượu, nhưng lại vì ta mà ủ rất nhiều rượu giấu trong thư phòng, mục đích là chờ ta chở về cùng y uống một chén giao bôi… Y không bao giờ cười với bất cứ ai, ngoại trừ ta…Cho nên, ta không muốn vì bất cứ lý do gì hay bất cứ ai mà phụ y thêm một lần nào nữa.”

Hàn Phong Vũ nhìn gương mặt vui vẻ của Nguỵ Vô Tiện khi nói về Lam Vong Cơ, trong lòng không khỏi dâng lên chua xót. Lúc này những lời muốn nói đúng thật quá thừa thãi. Không ngờ khi chính mình muốn mở miệng nói lên tâm ý, lại giật mình phát giác, một lời yêu thương nặng nề đến nhường nào. Càng khó khăn hơn khi người mình muốn nói lời yêu thương, trong lòng đã nặng tình với một người khác.

Những lời tâm huyết trong lòng, đối với Hàn Phong Vũ tựa như nặng nghìn cân, nhưng từ miệng Nguỵ Vô Tiện dành cho Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng như thế, như mặt trời ấm áp trong mùa đông, bao phủ toàn bộ tinh thần cùng thể xác của hắn, đủ biết trong lòng hắn Lam Vong Cơ quan trọng như thế nào. Làm sao còn có chỗ cho y?

Hàn Phong Vũ đột nhiên có chút hâm mộ Lam Vong Cơ. Nếu như có một người toàn tâm toàn ý mà suy nghĩ cho mình như vậy, chiếu cố mình, ái hộ mình, thì dù có vì người đó mà chết đi cũng không hối tiếc.

Hàn Phong Vũ nhìn Nguỵ Vô Tiện, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, nghĩ thầm: Dù huynh không thích ta, thế nhưng ta vẫn muốn chiếu cố huynh, muốn bảo vệ huynh chu toàn không cần hồi đáp.

Hàn Phong Vũ tâm trạng bỗng nhiên rất cao hứng, bộ dáng tươi cười cũng xán lạn vô cùng. Y thấy không khí lúc này cũng không gương cung bạt kiếm nặng nề như lúc đầu nữa, y vui vẻ cùng Nguỵ Vô Tiện uống rượu, sau đó nói vài ba câu. Không còn muốn thuyết phục hắn nữa, y biết dù có nói thế nào Nguỵ Vô Tiện cũng không thay đổi. Chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính, hiện tại chỉ muốn cùng hắn vui vẻ dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi cũng là niềm hạnh phúc.