Chương 7 - Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vững Kết Đồng Tâm [Vong Tiện]

Ba người đến khách phòng dùng điểm tâm, đến nơi liền thấy một nam nhân ngồi nhìn về phía họ. Người này khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, nhưng không chút nào che giấu vẻ u buồn, còn mang theo cảm giác thản nhiên nhàn nhạt, lại có chút xanh xao như không còn sinh lực. Nhìn thấy ba người đi tới nam nhân đứng dậy mỉm cười.

“ Phong Vũ.”

Hàn phong Vũ bước nhanh đến: “Đại ca, huynh sao lại ra đây?”

“Ta nghe nói đệ mời được Hàm Quang quân của Cô Tô Lam thị cùng Di… à chắc hẳn người này là Nguỵ công tử… Nguỵ Vô Tiện….Tại hạ Hàn Phong Hoa, trang chủ của Hàn gia trang.”

Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cúi đầu thi lễ: “Hàn trang chủ.”

“Hai vị xin mời ngồi, món ăn đạm bạc để hai vị chê cười rồi.”

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười: “Không đâu, Hàn trang chủ quá khách sáo rồi.”

Cả bốn người cùng ngồi vào bàn ăn, Hàn Phong Vũ nhanh nhẹn liền rót một chén trà đưa đến bên Nguỵ Vô Tiện, hắn liền nở nụ cười gật đầu với y, mặt Lam Vong Cơ bình thường lạnh lùng, nhìn cảnh trước mắt lúc này càng lạnh thêm mấy phần, tựa như mặt hồ dần dần bị băng bao phủ đông cứng lại.

Nguỵ Vô Tiện tay nâng chén trà uống một ngụm, vừa đặt chén xuống bàn lại có một cánh tay nâng ấm trà rót tiếp vào chén cho hắn. Tận tâm như vậy không sợ người khác chú ý sao? Nguỵ Vô Tiện nhìn chén trà rồi lại nhìn Hàn Phong Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn sang Lam Vong Cơ cười khổ, hắn ho nhẹ một cái, lấy lại dáng vẻ, mở miệng hỏi: “Hàn trang chủ, ta nghe lệnh đệ nói ngươi bị tà ma nhập thể, nhưng xem ra là không phải… Nhìn ngươi rất bình thường chỉ có hơi yếu ớt xanh xao, trên người cũng không cảm nhận được chút oán khí cùng tà khí nào.”

Lam Vong Cơ nhìn sang Hàn Phong Hoa: “Hàn tranh chủ, có điều gì xin nói thẳng.”

Hàn Phong Hoa yên lặng một lúc, nâng chén trà uống một ngụm: “Nói ở đây không tiện, mời hai vị đi theo ta sẽ rõ.”

Phía sau hậu viện Hàn gia có một con đường dẫn lên núi, cả bốn người men theo đường mòn đi khoảng hai canh giờ, đến trước một thạch động. Chấn trước cửa là một tảng đá lớn. Hàn Phong Hoa nâng tay ấn vào viên đá nhỏ nhô ra, tảng đá lớn kia liền dịch chuyển mở ra một lối vào bên trong.

Hơi lạnh từ trong hang toả ra khắp nơi, xông thẳng vào mặt bọn họ, có cảm giác như đang ở trong một khối băng lâu năm không tan. Cả bốn người từ từ bước vào bên trong. Hang động cực kỳ rộng rãi, được chiếu sáng bằng một khối linh thạch to lớn phát ra ánh sáng xanh trắng nhẹ nhàng, bạch quang toả sáng chiếu vào khối hàn băng đứng sừng sững ở trước mặt, cao lớn tựa một ngọn núi nhỏ, đỉnh băng kéo dài thẳng lên trên chạm vào nóc động. Trong động không có nguồn sáng nào khác, chỉ có bạch quang tràn ngập bốn phía, soi rõ tất cả mọi ngóc ngách. Bên trong khối hàn băng kia là một nam nhân, y phục xanh nhạt, gương mặt anh tuấn mỹ mạo, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, làn da không chút huyết sắt, đôi lông mày khẽ nhíu lại như cố chống lại thứ gì đó đang muốn xâm chiếm thể xác y. Cảnh tượng hiện ra trước mắt làm cho Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện không khỏi kinh ngạc.
Hàn Phong Hoa nhìn vào khối hàn băng, thở dài có chút xúc động.

“Thật xin lỗi vì đã nói dối hai vị… Nếu không nói như vậy e là sẽ không mời được hai vị đến đây… Người nằm trong khối hàn băng kia là Phạm Chiêu, phó trang chủ của Hàn gia trang. Hàn gia trang chứa rất nhiều cổ vật quý giá, trong giang hồ luôn có người muốn chiếm đoạt, y là người tinh thông võ nghệ kỳ môn độn giáp, chính y đã bảo vệ Hàn gia trang không bị người ngoài xâm nhập… Một năm trước, bọn ta cùng đi Thạch Sơn, vì nghe được ở đó có một khối linh thạch rất quý hiếm toả ra bạch quang, hấp thu bạch quang khi tu luyện sẽ giúp nâng cao linh lực, Phạm Chiêu rất muốn tìm được khối linh thạch này để giúp y nâng cao linh lực trở nên cường đại.

Khi tiến vào hang, bọn ta gặp phải quái vật, gương mặt dữ tợn ghê tởm, tứ chi có phần giống người, nhưng căn bản không có khả năng là gương mặt của một con người. Da xanh như lá, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt dài bị một lưỡi đao gạch lên, dịch đen nhầy nhụa chảy không ngừng. Trong mắt không có con ngươi chỉ một màu trắng đục, như dã thú, một cái miệng rộng đầy răng nanh sắc nhọn, trên răng còn dính vết máu đỏ sẫm cùng những miếng thịt nát vừa mới xé xác một người còn nằm trên đất.

Trước khi bọn ta đến đã có rất nhiều người vì khối Linh Thạch kia mà chết thảm. Phạm Chiêu là người tự tin đến kiêu ngạo, luôn cho là mình mạnh không sợ bất cứ quát vật gì, nên không ngần ngại xong vào bên trong đánh với quái thú kia. Ta đã cố ngăn y nhưng không được, Quái vật kia răng nanh sắc nhọn lộ ra chút thịt còn thừa trên miệng, nó đã đánh với nhiều người nên rất tức giận, máu trên răng nanh nhễu thành giọt, nó há miệng rống lớn, thanh âm vang dội.

Phạm Chiêu chống trả với quái thú kia khá lâu, dùng khí lực của mình, truyền vào thanh kiếm ghim chặt quái vật kia lên tường. Thân thể y thấm đầy máu, một bên bả vai bị nó cắn trúng, xương trắng lộ ra khỏi miệng vết thương. Quái vật kia cũng dần kiệt sức nhưng nó không buông tha Phạm Chiêu, trước khi bị y gi*t, nó há miệng bắn ra một cổ độc trùng vào người y, độc trùng kia liền chui vào thân thể. Phạm Chiêu ngay lập tức ngả xuống hôn mê bất tỉnh… Ta đã dùng rất nhiều phương pháp cũng không thể lấy độc trùng kia ra thỏi thân thể y, nên đành phải mang thân thể y để vào hàn băng ngăn không cho cổ trùng phát tán, sao đó truyền linh lực vào khối linh thạch, bạch quang kết hợp linh lực giúp giữ lại một hơi thở cho Phạm Chiêu.”

Nguỵ Vô Tiện nhìn khối linh thạch, “Vậy ngươi là do truyền linh lực vào khối đá này mới trở nên yếu ớt xanh xao?”

“Đúng vậy, nếu không thân thể Phạm Chiêu căn bản không chống đỡ nổi, khối hàn băng kia chỉ làm chậm lại sự phát tán của trùng độc.”

Nguỵ Vô Tiện chăm chú nhìn khối băng, hắn quay sang nhàn nhạt nói với Hàn Phong Hoa, “Hàn tông chủ, ngươi mời chúng ta đến đây cũng vô dụng, nếu là trừ ma, chiêu hồn thì còn có thể giúp, nhưng là độc trùng thì… xin lỗi chúng ta không giúp được ”

“Nguỵ công tử, ngươi là Di Lăng lão tổ, ngươi biết quỷ đạo thuật pháp, chỉ cần ngươi chịu giúp thì chắc chắn có thể cứu y.”

Lam Vong Cơ nhíu mày lạnh lùng nói: ”không thể, từ lâu hắn đã không tu luyện quỷ đạo nữa, Hàn tông chủ nên tìm người khác.” Nói xong y kéo tay Nguỵ Vô Tiện, “Nguỵ Anh, chúng ta đi.”

Hàn Phong Hoa nói vội, “Nếu như có cách khác ta đã không tìm đến Nguỵ công tử, quỷ đạo thuật pháp chỉ có mình ngươi biết, chỉ cần ngươi dùng Trần Tình thi chuyển quỷ đạo thuật pháp, dẫn dụ độc trùng chui ra khỏi thân thể Phạm Chiêu thì y sẽ tỉnh lại.”

Nguỵ Vô Tiện: ”Hàn tông chủ, thật xin lỗi ta không thể.”

Hàn Phong Hoa biết trước hắn sẽ không giúp, cũng biết không thể lay chuyển được hắn, nên tỏ vẻ không muốn ép buộc, nở nụ cười nham hiểm nhìn khối hàn băng, nói: ”Đã vậy… xem ra phải dựa vào số phận của Phạm Chiêu.”

Hàn Phong Hoa nhìn về phía Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện, “Hai vị nếu đã tới cứ thì ở lại Hàn gia trang vài ngày rồi hãy về.”

Lam Vong Cơ kiên định, “Không cần.”

Nguỵ Vô Tiện kéo tay y, “Hàn tông chủ, bọn ta có việc không thể nán lại quá lâu, đa tạ hảo ý của ngươi.”

“Hiện tại, trời cũng không còn sớm, hai vị cứ ở lại Hàn gia trang sáng mai ta cho người mang mã xa đến cho hai vị.” Hàn Phong Hoa nói tiếp, “Thứ lỗi cho ta đã không nói rõ sự tình trước làm hai vị một phen đến đây, thật có lỗi.”

Nguỵ Vô Tiện khách sáo, “Hàn tông chủ đã nói vậy, ta cùng Hàm Quang quân sẽ ở lại đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành về lại Cô Tô.”

Nói xong Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bước ra khỏi hang động về lại Hàn gia trang. Lúc này Hàn Phong Vũ nhìn anh trai mình đang dùng những ngón tay thon dài sờ lên khối hàn băng lạnh lẽo, “Đại ca, huynh để cho họ đi thật sao?”

Gương mặt Hàn Phong Hoa tối lại như màn đêm: “Khó khăn lắm mới đưa họ đến, sao có thể để rời đi dễ dàng, Phạm Chiêu… không thể chết được, ta nhất định phải cứu y sống lại.”