Chương 16 - Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư -Song Bích [Vong Tiện]
Tiết Dương vẫn là hỏi tiếp:
”Vậy đạo trưởng nếu ngươi gặp kẻ đã tàn sát đạo quán và làm người bạn của ngươi bị mù thì ngươi sẽ làm gì?”
Hiểu Tinh Trần không chần chừ nhanh miệng đáp:
”Ta sẽ giết hắn.”
Tay Tiết Dương đột ngột dừng lại, cả người hắn cứng đờ, một khắc sau lấy lại bình tĩnh hắn lại hỏi.
”Nếu như kẻ kia đã biết sai muốn quay đầu thì chẳng hay ngươi có sẵn lòng tha thứ.”
Hắn căng thẳng chờ đợi câu trả lời, Hiểu Tinh Trần mỉm cười:
”Ta không tin hắn sẽ quay đầu, nhưng nếu có một ngày như thế ta sẽ tha thứ, vì bất cứ ai cũng sẽ phạm sai lầm một lần trong đời, mỗi sai lầm đều có nguyên do, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.”
Tiết Dương giống như bỏ được tảng đá đè nặng trên người, vui vẻ cười tươi.
“Con bé mù kia không biết đi đâu giờ này chưa về, hôm nay không chừa phần cho hắn.”
Vừa dứt lời ngoài cửa một giọng nói truyền tới.
”Đồ xấu xa nhà ngươi lúc nào cũng muốn bắt nạt ta, ta thích ăn cơm của ngươi nấu chắc.” Đó là giọng của A Thiến từ ngoài cửa bước vào.
Tiết Dương nói:”Vậy ngươi có muốn ăn không?”
“Tất nhiên là phải ăn rồi, nếu ta không ăn ngươi không phải sẻ đắc ý lắm sao.”
A thiết tìm một cái ghế ngồi xuống. Hiểu Tinh Trần nói: ”Ngươi suốt ngày cứ gọi hắn là kẻ xấu xa nhưng lại ăn cơm của người ta nấu, vậy coi sao được.”
“Nhưng hắn đâu có nói tên thì làm sao ta biết mà gọi.”
Hiểu Tinh Trần quay sang:”Hắn không muốn nói tên, hay ngươi cứ gọi hắn là ca ca, dù sao hắn cũng lớn hơn ngươi.” A Thiết quay mặt tỏ vẻ không đồng tình.
“Hắn luôn gọi ta là mù này mù nọ, tại sao ta lại phải gọi hắn là ca ca chứ?”
Hiểu Tinh Trần quay sang nói với Tiết Dương:
”Ngươi cũng đừng gọi A thiến như vậy nữa.”
“Được được, sẽ không gọi như vậy nữa, tất cả nghe theo lời đạo trưởng.”
Nụ cười của hắn càng lúc càng tươi ai có thể nhìn ra một kẻ giết người máu lạnh lại có thể an phận nấu cơm cho hai người mù ăn, đúng là khó tin nhưng giờ phút này bọn họ rất hạnh phúc, cười nói vui vẻ, nếu như thời gian có thể êm đềm trôi qua như thế thì thật hay biết mấy.
Một ngày như mọi ngày, Tiết Dương dành lấy giỏ đòi đi mua thức ăn. Trên đường về, hắn ung dung vừa đi vừa ngáp, một giọng nói vang lên bên tai hắn, giọng nói này mang theo mười phần tức giận căm phẫn đủ mười, từ phía sau truyền tới: ”Tiết Dương.”
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi khi nghe ai đó gọi tên mình, Tống Lam trường kiếm đã ra khỏi vỏ một đường đâm tới, Tiết Dương trong chớp mắt vung Giáng Tai trong tay áo ra, cản một đòn sau đó lùi ra sau vài bước:
”Hửm, đây không phải là Tống Lam đạo trưởng sao? Hình như ta không có mời ngươi đến ăn cơm thì phải.” Ý cười trên môi hắn càng lộ rõ.
Tống Lam: ”Ngươi có ý đồ gì khi tiếp cận Hiểu Tinh Trần lâu như vậy?... Nói.”
Tiết Dương tránh được mũi kiếm của Tống Lam cười lạnh: ”Chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, ngươi lấy quyền gì chất vấn ta? Bằng hữu sao? Ngươi không thấy ngượng à, có cần ta nhắc cho ngươi nhớ ngươi đã đối xử thế nào với hắn không?”
Giọng Tống Lam càng run rẩy:”Ngươi câm miệng.”
“Ha ha ha… Ngươi hỏi ta, ta nói thì ngươi lại kêu ta câm miệng vậy là ý gì? Ngươi sợ sao? Sợ ta nói trúng tim đen của ngươi à.”
Một kiếm của Tống Lam không nhanh không chậm đâm trúng bả vai Tiết Dương, nhưng mặt hắn vẫn không biến sắt, giọng nói càng lúc càng như có lực hơn.
”khi đạo quán của ngươi bị tàn sát, đó đâu phải lỗi của hắn, ngươi đối xử với hắn thế nào? khi hắn lo lắng muốn giúp ngươi thì ngươi lại đẩy hắn ra xa.”
Tống Lam trong lòng rối bời: “Ta! Lúc đó…”
Tiết Dương cắt ngang lời nói:”Lúc đó ngươi chỉ cần một người để trút giận, không nghĩ gì đến tâm trạng của hắn, ngươi đây là giận cá chém thớt trút hết giận dữ sang người hắn, rõ ràng là ngươi nói với hắn “Từ bây giờ đừng gặp nhau nữa” sao bây giờ lại tìm hắn.”
Những lời Tiết Dương như đâm vào tim Tống Lam, y ngẩn người ra, thừa lúc y không đề phòng Tiết Dương một kiếm chém tới nhưng cũng đúng lúc đó Hoa Sương bay tới đỡ lấy một kiếm kia của Tiết Dương. Tiết Dương cả kinh xoay tay bắt lấy chuôi kiếm thu về.
“Đạo trưởng.”
Tống Lam xoay người bất lấy tay Hiểu Tinh Trần:
”Tinh Trần, hắn là đang gạc ngươi, đùa giỡn ngươi, ngươi biết hắn là ai không?…”
Chưa đợi Tống Lam nói hết Hiểu Tinh Trần liền mở miệng:”Ta biết.”
Lời này không những làm Tống Lam ngạc nhiên mà ngay cả Tiết Dương cũng không tin vào tai của mình,hắn nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần như muốn nghe lời giải thích từ y, làm sao y có thể nhận ra hắn và nhận ra từ lúc nào? Tại sao khi nhận ra lại không dùng một kiếm giết chết hắn mà lại giả vờ như không biết không hay?
Tống Lam buột miệng:”Ngươi biết, tại sao ngươi lại để hắn lừa ngươi lâu như vậy? Còn… ”
Hiểu Tinh Trần im lặng một lúc sau mới nói:
”Ta đã phát hiện ra từ lâu, nhưng ta muốn cho hắn một cơ hội, ta đã không màn thế sự cho dù hắn có muốn giết ta cũng chẳng sao, nếu ta có thể làm hắn thay đổi thì điều đó không tốt hay sao…. Tử sâm huynh, ta biết ngươi thấy áy náy vì chuyện trước kia, nhưng ta không hề trách huynh, hiện tại ta cảm thấy cuộc sống rất tốt cho nên huynh đừng lo lắng cho ta. Nếu huynh muốn trả thù về việc hắn tàn sát đạo quán của huynh và làm mù mắt, thì ta thay hắn trả cho huynh. Coi như giữa chúng ta không ai nợ ai, và mông Tử Sâm huynh hãy tha cho hắn một mạng.”
Tống Lam không nói thêm lời nào, Y tra kiếm vào vỏ nhìn Hiểu Tinh Trần sau đó lại nhìn sang Tiết Dương:
“Nếu ngươi có ý đồ bất chính với y, ta sẽ không tha cho ngươi… Tinh Trần nếu đã như vậy ta cũng không có gì để nói, nhưng mong ngươi hãy cẩn thận gian sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
Nói xong lời này Tống Lam quay lưng đi không nhìn lại, vì y biết những lời của Hiểu Tinh Trần nói ra là không thể thay đổi được, nếu có trách thì chỉ có thể trách bản thân đã tự tay trao cơ hội cho kẻ khác, giá như ngày đó y biết kiềm chế một chút, bình tĩnh và thấu đáo hơn một chút thì đã không phải hối tiếc về sau.
Trên đường về nghĩa trang, không một thanh âm nào phát ra, hai người đi cùng nhau trong im lặng, Tiết Dương chột dạ nhưng không biết nên mở lời thế nào đành lặng im, Hiểu Tinh Trần biết hắn muốn nói liền mở lời: ”Thường ngày nói nhiều sao hôm nay lại im lặng?”
Hiểu Tinh Trần đã mở miệng hắn liền không còn e ngại mà hỏi y:”Đạo trưởng ngươi là biết từ bao giờ? Tại sao vẫn im hơi lặng tiếng không vạch trần ta.”
“Một năm trước khi ở trong bếp ngươi dùng tay lau vết bẩn trên mặt ta, lúc đó ngươi vô tình chạm ngón tay bị mất lên má ta, ta đã nhận ra đó là một ngón tay giả, lúc nào ngươi cũng không muốn nói cho ai biết tên của ngươi, nếu là một người không quen biết thì không cần phải dấu diếm làm gì, ngươi có nhiều cơ hội giết chết ta và A Thiến nhưng ngươi lại không làm, vạch mặt ngươi thì có ý nghĩa gì, cũng không cần thiết phải làm vậy.”
Tiết Dương không nói gì, từng bước từng bước đi theo sau Hiểu Tinh Trần hắn vẫn là không thể tin người này sao có thể tha cho mình dễ dàng như vậy.
“Đạo trưởng, ngươi thật sự bỏ qua cho ta như vậy thật sao… Ta…”
Hiểu Tinh Trần xoay người về huống hắn:
“Vẫn là do ngươi thật sự có thể quay đầu hay không?”
Tiết Dương nhanh nhẹn:”Ta có thể, ta sẽ làm được nếu ngươi không bỏ mặc ta, không ghét không hận ta.”
“Vậy thì tốt, về thôi ta đối rồi.”
Hiểu Tinh Trần quay mặt bước đi .
Hắn vội vàng bắt lấy tay y:
“ Này, là đi lối này, ngươi không nhìn thấy để ta dắt ngươi.”
“Được.” Hiểu Tinh Trần nở nụ cười ôn nhu.
Tiết Dương cũng mỉm cười trong lòng nghĩ thầm.
“Ta sẽ dùng cả đời còn lại của ta để dắt ngươi.”