Chương 15 - Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư -Song Bích [Vong Tiện]
Sương Hoa như ngọc băng tâm kiếm
Giáng Tai sát khí tựa đoạt hồn
Bạch y thân tàn nương theo gió
Đau lòng khôn xiết kẻ tình si.
Góp nhặt tàn hồn còn sót lại
Mỏng manh hy vọng sẽ hồi sinh
Ai biết người kia không trở lại
Vùi mảnh thân tàn chốn thành hoang.
Hai sinh mệnh mãi mãi không thuộc về nhau Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, nếu có thể gắn kết với nhau bởi vì khi đó Hiểu Tinh Trần bị mù, không nhìn thấy kẻ bên cạnh mình là Tiếc Dương, một gã lưu manh giết người không gớm tay, sự bao dung nhân từ của Hiểu Tinh Trần chẳng biết tự khi nào đã chiếm trọn trái tim kẻ thâm độc ngang tàng , khiến hắn thêm tham luyến, không muốn tách rời , trái tim đầy thù hận của hắn trở nên ấm áp hơn lúc nào hết mỗi khi ở bên cạnh Hiểu Tinh Trần.
“Đạo trưởng, ngươi đã từng thích ai chưa?”
“Ta... không biết, thế còn ngươi?”
“Ta thích một người, nhưng hắn lại rất hận ta, ta rất muốn ở bên cạnh hắn, rũ bỏ tất cả không màng thế sự, nhưng ta sợ một ngày nào đó nếu như hắn biết sự thật ta là ai hắn sẽ rất đau lòng, không những thế hắn có thể sẽ giết ta. ”
Hai năm dài nương tựa, có hạnh phúc, có vui vẻ, có những kỷ niệm chẳng thể nào quên được. Để rồi, sau hai năm đó một tấn bi kịch lại ập đến, giấc mộng tươi đẹp bị phá hủy trong tích tắc. Hiểu Tinh Trần nhận ra người bên cạnh mình thời gian qua chính là kẻ mưu mô thâm độc Tiết Dương, y giận dữ chất vấn Tiết Dương để rồi nhận lại những lời mạt sát cay độc. Đau khổ tận cùng, nhận ra bản thân lâu nay bị hắn lừa, sát hại bao sinh linh vô tội, kể cả người bạn thân thiết Tống Lam. Thua đến đường cùng, Hiểu Tinh Trần tuyệt vọng quyết định tự kết liễu đời mình.
Tiết Dương thét lớn: “Hiểu Tinh Trần, ngươi không được chết, ta không cho ngươi chết, ngươi không thể chết dễ dàng như thế được.”
“Hiểu Tinh Trần… Ta xin ngươi tỉnh lại đừng ghét bỏ ta ,đừng bỏ mặt ta… hahaha…. Nếu ngươi không tỉnh lại ta sẽ giết sạch tòa thành này, giết luôn con a đầu kia… Mau tỉnh lại đi Hiểu Tinh Trần.”
Tiết Dương vì Hiểu Tinh Trần mà giết sạch toàn thành, lưu giữ thi hài y, cất đi mảnh vong linh đã vỡ, chờ đợi người có thể giúp Hiểu Tinh Trần hồi sinh. Chẳng ai biết được trong thâm tâm kẻ độc ác kia có từng vì Hiểu Tinh Trần mà hối hận? Nhưng hắn đã tự chôn vùi cuộc đời mình nơi thành hoang, ôm ấp những di vật của người đó. Người mà căm hận hắn đến tận xương tủy, người mà chính hắn đã bức chết, cũng chính là tâm can máu thịt của hắn, cả đời không thể quên. Vốn đã hận thấu xương nhưng rồi lại động lòng không sao buông bỏ. Câu chuyện giữa hai người tựa như một thứ nghiệp duyên oan trái nhưng cũng có chút ngọt ngào, bi thương nảy nở vô vàn.
----------
Có thể có một kết cục khác dành cho họ không?
Bạch Y Đạo Trưởng (Hiểu Tinh Trần) - Kẻ Luôn Ghi Hận (Tiếc Dương)
Vào ngày đông hàn, ba người ngồi quanh bếp lò trong gian phòng, đêm vào mùa đông đã rất lạnh không khí trong nghĩa trang càng khiến người ta thấy lạnh lẽo hơn.
A Thiến lại ồn ào muốn nghe kể chuyện, nhìn chằm chằm vào Tiết Dương nói:
“Ngươi kể chuyện đi,chuyện hôm trước còn chưa kể hết.”
Tiết Dương: “Hôm nay không có hứng thú.”
“Chứ không phải chuyện hôm trước là kể về ngươi, tiếp theo đó chắc lại làm ra chuyện xấu gì đó mà không muốn kể chứ gì?”
A Thiến miệng lưỡi chua ngoa nhầm vào Tiết Dương mà khiêu khích.
“Ta không muốn kể cho ngươi nghe đó, sao nào? Muốn kể thì chỉ kể cho một mình đạo trưởng nghe thôi.”
A Thiến càng bướng: “Ngươi… Đồ xấu xa.”
“ Thôi nào đi ngủ thôi.” Hiểu Tinh Trần vừa nói xong đem A Thiến bỏ vào quan tài, rồi quay lại ngồi bên bếp lò.
“Đạo trưởng, ngươi không muốn biết cái kết của câu chuyện đó thế nào sao?” Tiết Dương miệng khẽ nhếch mép cười.
Hiểu Tinh Trần không nói gì một khắc sau mới mở miệng:
”Nếu như muốn nói thì ta đây sẵn sàng nghe, còn không muốn ta có hỏi ngươi cũng sẽ không nói.”
“Đạo trưởng đúng là hiểu lòng người.”
Đôi mắt ấy của hắn nhìn Hiểu Tinh Trần không chóp động, như có một chút tia sáng càng lúc càng loé lên trong tim, hắn cảm nhận được sự ấm áp mỗi khi ở cạnh người kia, cái cảm giác mà từ trước tới giờ hắn chưa từng có, hắn ngồi xích lại miệng khẽ động.
”Đạo trưởng, chẳng hay ta có thể ngồi cạnh ngươi không, ta thấy hơi lạnh.”
Hiểu Tinh Trần mỉm cười.
“Ngươi không định đi ngủ sao?”
“Ta muốn ngồi với ngươi thêm chút nữa mới đi ngủ.”
Tiết Dương quan sát thái độ của y.
“Vậy cũng được.”
Hiểu Tinh Trần không nói gì thêm. Hắn cũng không nói gì chỉ ngồi đó mắt chăm chú nhìn người kia, có thể chỉ như vậy thôi đối với hắn cũng là mãn nguyện, cũng là hạnh phúc lắm rồi .
Buổi sáng hôm đó Tiết Dương ra ngoài mua thức ăn, khi về đến nghĩa trang thì nghe có tiếng động lớn trong phòng bếp, hắn chạy vào thì thấy khói bốc ra mù mịt, hắn lấy tay lôi Hiểu Tinh Trần từ phòng bếp ra:
“Đạo trưởng ngươi là đang muốn làm gì vậy?”
Hiểu Tinh Trần quần áo lấm lem, mặt dính đầy lọ nồi miệng ho vài tiếng nói:
”Ta là muốn nấu cơm cho A Thiến và ngươi, ta chỉ muốn làm cái gì đó cho ngươi ăn, không ngờ lại thành ra thế này.”
Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần nghĩ thầm: Ngươi chưa đốt cháy hết cái nghĩa trang này là may mắn lắm rồi chứ ở đó mà nấu cơm.
“Được rồi, được rồi… Để ta làm cho, ngươi không nhìn thấy làm sao mà nấu được, nhìn mặt ngươi kìa bẩn hết rồi, mau lau đi.”
Hiểu Tinh Trần phát tay áo lên lau mặt nhưng y vẫn là càng lau càng lắm lem. Tiết Dương nhìn một hồi nhịn không được bước đến trước mặt.
“Để ta lau cho, ngươi càng lau thì càng bẩn thêm.”
Hắn dùng một tấm vải mỏng thấm một ít nước rồi lau mặt cho Hiểu Tinh Trần, tay hắn nhẹ nhàng như sợ làm đau người kia, cái cảm giác này thật khó mà diễn tả được, hắn càng lau cánh tay dường như không muốn dừng lại.
“Bẩn lắm à?” Hiểu Tinh Trần hỏi.
Tiết Dương: “ À… Cũng không bẩn lắm, bây giờ thì hết rồi.”
“Nếu đạo trưởng không phiền thì có thể ngồi trò chuyện trong khi ta nấu cơm được không?”
“Được.”
“Đạo trưởng, ngươi có bằng hữu nào không?”
Tiết Dương tay vừa nhóm bếp vừa đợi câu trả lời của Hiểu Tinh Trần.
“Có, nhưng đã lâu không gặp lại.”
“Vậy à, giữa hai người có hiểu lầm gì sao?”
“À không… Vì huynh ấy bị kẻ ác tàn sát đạo quán, lại bị làm cho mù mắt nên mới... ”
Hiểu Tinh Trần không nói tiếp.
“Vậy sao, vậy ta cũng đoán được vì sao đạo trưởng lại bị mù, có phải ngươi đã móc mắt mình cho vị bằng hữu kia, ta nói có đúng không?”
“Mắt của ta không có cũng không sao, nhưng huynh ấy ……” Hiểu Tinh Trần thở dài.
“Nếu là bằng hữu tốt hắn nhất định sẽ không để ngươi lưu lạc trong tình trạng mù lòa như thế.”
Tiết Dương vẫn luôn để ý phản ứng của y, một lúc sao Hiểu Tinh Trần mới mở miệng:
”khi ta rời đi huynh ấy vẫn không biết, ta cũng không trách, ta hiểu trong lòng huynh ấy nghĩ gì... Đừng nói chuyện của ta nói chuyện của ngươi đi.”