Chương 6 - ĐÔNG CUNG KÍ SỰ

[6/6]

19

Thẩm Thác đồng ý lời thỉnh cầu gặp phụ thân của ra, phái người đưa ta vào ngục.

Phụ thân thấy ta cũng không mặc tang phục dành cho Hoàng hậu thì sắc mặt phức tạp: "Tại sao ngươi lại chủ quan như thế, bây giờ Chung phủ bị diệt rồi, ngươi cũng bị thất sủng, ngu ngốc!"

Ta không giận mà cười: "Phụ thân hiểu lầm rồi, không phải là ta sơ suất, ngay từ đầu ta đã muốn giao chứng cứ cho Thẩm Thác."

Ông kinh ngạc nhìn ta, ngay sau đó lửa giận bùng lên: "Chung Lạc, ngươi điên rồi? Ngươi cho rằng làm vậy Thẩm Thác vẫn sẽ sủng ái ngươi? Rất nhanh sẽ đến lượt ngươi thôi!"

"Phụ thân nghĩ nhiều quá rồi, thứ ta muốn, trước giờ không phải là vị trí mẫu nghi thiên hạ." Ta cúi người thì thầm vào tai phụ thân, "Ta muốn Chung phủ mãi mãi không có ngày trở mình, ta muốn người phải chịu tất cả những gì thân mẫu của ta từng chịu."

"Ngươi..." Phụ thân chỉ vào ta, lửa giận bùng nổ mắc nghẹn trong ngực, ông ôm ngực, mặt mũi nhăn nhó, nhìn ta với ánh mắt căm hận.

"Phụ thân nhẫn nhịn, đừng để giận quá hại mình, dù sao thời gian của người không nhiều, đừng ch3t quá sớm, quá dễ dàng." Ta chợt nhớ tới thân mẫu, bà bị nhốt trong viện cũ nát, đợi hơn nửa đời người nhưng cuối cùng đến ch3t mà phụ thân cũng không bố thí cho một ánh nhìn.

Có lẽ ông cho rằng bản thân ở trung tâm của vòng xoáy quyền lực, nữ nhân chỉ là áo mặc, lúc nào cũng có thể thay mới.

Nhưng ông không bao giờ có thể ngờ, người đẩy ông vào tử lộ lại chính là thứ nữ mà ông bỏ rơi.

"Đồ đi//ên, đồ đi//ên..."

Lúc ta rời đi vẫn có thể nghe được tiếng ông văng vẳng bên tai.

Tuy đã đầu xuân nhưng gió vẫn mang hơi lạnh, một người nữa tìm tới là Dung Phi… À không, bà ta đã là Thái hậu.

20.

Thái hậu mời ta đến Ý Đức Điện, bà ta ngồi trên cao, tựa như phán quan sắp xét xử ta.

"Chung phủ không còn nữa, ngươi cho rằng bệ hạ vẫn sẽ che chở ngươi sao?"

"Đến giờ Thái hậu vẫn không cho ta quỳ, chẳng phải là không dám đánh cược sao?" Ta ngước mắt nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Thái hậu, không đợi bà ta mở miệng, ta lại nói: "Thái hậu đoán xem, bao lâu nữa Hoàng thượng sẽ tới?"

"Ngươi..."

Ta cười, nhưng trong lòng lại không nắm chắc.

Ta không đoán được câu nào là thật câu nào là giả trong lời của Thẩm Thác, ta chỉ có thể cược, cược hắn diễn quá hóa thật, lừa được cả mẹ đẻ.

"Ngươi nghĩ Hoàng đế sủng ái ngươi thật ư, đến mức không để ý tới sự phản đối của triều đình, không để ý tới sự phản đối của ai gia?" Thái hậu vỗ mạnh lên bàn.

"Thái hậu sai rồi, thật ra suy nghĩ của ta và Thái hậu chỉ là một phần mà thôi."

Thái hậu kịp thời đưa ta về Đông Cung, lúc Thẩm Thác trở lại không có vào trong mà lại bảo người đưa bánh hoa quế…

Nay đầu xuân kiếm đâu ra hoa quế?

Ta nhìn bóng người bên ngoài giấy dầu, rơi vào trầm tư vô tận.

Bích Thanh như hiểu tiếng lòng của ta, nàng khẽ nói: "Chỗ hoa quế này là năm ngoái bệ hạ dặn nô tỳ cất vào hầm băng, để thỉnh thoảng làm bánh quế cho người."

Ta ăn một miếng, hương thơm của hoa quế quẩn quanh. Ngọt ngào tận đáy lòng, rồi lại hóa thành vị cay đắng.

"Mặc dù nô tỳ hầu hạ bệ hạ không được lâu, nhưng nô tỳ hiểu rõ, bệ hạ thật lòng quan tâm người." Bích Thanh khuyên nhủ, "Nương nương và bệ hạ là phu thê, đây thể giận dỗi cả đời?"

Giận dỗi ư?

Tiếc rằng ta và Thẩm Thác không phải phu thê bình thường, chúng đại thần sẽ không bỏ qua cho ta, chẳng mấy sẽ có nữ tử vào cung, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta.

Con gái tội thần chủ quản lục cung là một chuyện nực cười cỡ nào.

Ngày ta rời đi, Đông Cung chìm trong biển l//ửa.

Khói đặc xộc vào mũi, lử//a nóng thiêu đốt ngày xuân.

Ta như trở về mùa hè năm trước ở thôn Tạ Nguyên với Thẩm Thác, đôi mắt hắn phản chiếu ánh lửa đỏ rực của hắn, muốn xuyên qua biển lửa cầm tay ta.

Và rồi xà nhà rơi xuống, ngăn cách hai người.

Ta như nghe thấy có người gọi biệt danh của ta.

Ta vốn không có tên, sau này gả vào Đông Cung mới có cái tên "Chung Lạc" này.

"A Diên!"

"A Diên!" "A Diên!"


Thẩm Thác gọi ta khàn cả giọng.

Mẫu thân gọi ta là A Diên, bà nói, hy vọng ta không bị nhốt ở trong bốn bức tường, có thể tự do như cánh chim diều hâu.

Thẩm Thác khác với ta, hắn thuộc về tòa cung điện này, không nên bị ta liên lụy cả đời. Ta tỉnh lại thì đã ở ngoài cung, bên cạnh là túi đồ ta đã chuẩn bị từ trước, bên trong chỉ có mấy bộ xiêm y và cây trâm gỗ kia…

Bên cạnh túi đồ còn có một hộp gỗ nhỏ, bên trong là ngân phiếu ta yêu cầu với Thái hậu.

Khi ta mở ra xem thì thấy trong đó còn có một phong thư, là chữ viết của Thẩm Thác.

Ngoài thư viết: "Thân gửi nương tử A Diên".

Mũi cay cay, ta mở thư ra xem:

"A Diên, hóa ra đây mới là tên của nàng. Tiếc rằng khi ta biết tên thật của nàng thì nàng đã bay khỏi cung như cánh chim diều hâu."

"Trong lần đi săn với thôn dân của thôn Tạ Nguyên, họ nói nam tử săn được nhiều con mồi nhất chưa chắc tài giỏi nhất, nhưng nam tử không cả bảo vệ được thê tử của mình thì chắc chắn là kẻ vô dụng. Nghĩ mà thấy ta vẫn còn kém lắm, cuối cùng nàng vẫn muốn rời đi."

"Thật ra, ta cũng không muốn ép nàng ở lại bên ta, ta chỉ hy vọng nàng có thể trở về là chính mình. Trong lòng ta, nàng không hề thua kém đích nữ của những thế gia kia, ngươi hoàn toàn có thể đảm đương được vị trí Hoàng hậu. Nhưng nếu như nàng muốn có một khoảng trời của riêng mình ở ngoài cung, ta cũng không ngăn cản."

"A Diên, nữ tử ở một mình bên ngoài có nhiều khó khăn. Khó khăn nàng phải đương đầu có lẽ không ít hơn ta khi phải đứng trước mặt chúng đại thần. Nhưng yên tâm, ta sẽ dọn sạch tất cả trở ngại cho nàng. Cho dù nàng không muốn nhận người phu quân này, nhưng ta cũng không cho phép nương tử của mình chịu bất cứ đau khổ nào."

"Nếu như mệt rồi, lúc nào cũng có thể quay về, ta luôn chờ nàng. Hy vọng trong lòng nàng, ta không phải Thái tử, không phải Hoàng thượng, mà chỉ là phu quân Thẩm Thác của nàng." Nước mắt rơi nhòe con chữ.

Thì ra hắn biết ta muốn gì, cũng biết ta muốn rời đi, thậm chí chấp nhận nỗi đau thấu tim gan để diễn xong vở kịch này với ta.

Lúc rời khỏi kinh thành, ta không nhịn được vén rèm nhìn lại tường thành, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có giai nhân bầu bạn bên cạnh hắn, còn cánh chim diều hâu này sẽ chìm vào quá khứ.

Ta mở một tửu lâu ở gần thành, rảnh rỗi nói chuyện với khách vãng lai, nghe bọn họ kể về trời đất bao la.

Ngân lượng Thái hậu cho ta đủ để ta dùng mười đời, vậy nên cũng không lo tửu lâu không kiếm được tiền.

Chỉ là ở hơn nửa năm vẫn không nghe được thông cáo gì về cái ch3t của ta, ngay cả tang sự cũng không nghe nói đến, càng đừng nói là Thẩm Thác lập hậu mới.

Một ngày nọ, lúc ta tiếp đón khách thì vô tình nghe được chuyện liên quan tới kinh thành.

"Ta nói này, bệ hạ của chúng ta không có gì là không tốt, hiểu lòng dân, nghĩ cho dân, cơ mà quá si tình."

"Cũng không phải, nghe nói đến bây giờ còn không muốn tuyển tú, mấy đại thần đề xuất tuyển tú đều bị khiển trách một trận."

"Ôi, nếu chỉ có thế thì thôi. Nghe nói, Hoàng hậu đã ch3t trong một trận h//ỏa ho//ạn khi còn ở Đông cung cháy, nhưng Hoàng thượng vẫn không tin, thậm chí còn không muốn tổ chức tang sự cho Hoàng hậu. Chỉ sợ nếu cứ tiếp tục thế này, dòng dõi hoàng tộc sẽ không có hậu nhân!"

Cảm giác đau đớn nơi đầu ngón tay khiến ta hoàn hồn.

Thẩm Thác hắn…

"Bà chủ à, khách trong phòng kia rất kỳ lạ, cứ đòi ăn bánh hoa quế, mùa này kiếm đâu ra bánh hoa quế chứ?" Bạch Yên kêu khổ với ta.

"Chắc chắn là cố tình gây sự, ngươi cứ mặc kệ bọn họ." Ta lắc đầu.

"Người đó... còn nói muốn gặp bà chủ..." Bạch Yên liếc liếc ta.

"Được, vậy để ta đi xem." Bởi vì tửu lâu mời khá nhiều nữ tử đến làm việc nên thỉnh thoảng cũng sẽ có một số ít nam tử quấy rối.

Nhắc tới cũng khéo, lần nào cũng sẽ có người trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, nửa năm qua cũng tính là yên bình.

Ai ngờ đẩy cửa ra lại nhìn thấy bóng dáng thường thấy trong mơ, đĩa bánh tuột khỏi tay rơi xuống, nhưng rồi lại được một đôi tay khác đón lấy.

"Bánh còn không bưng được, tửu lâu này của nàng lỗ bao nhiêu ngân lượng mỗi ngày thế." Thẩm Thác cười híp mắt, đặt đĩa bánh lên bàn.

"Ta có tiền, không cần ngài quan tâm."

Eo bị hắn giữ chặt, khoảng cách giữa hai người biến mất.

"Xem ra sau khi rời cung nàng rất vui vẻ. "

Bấy giờ ta đây mới nhìn kỹ Thẩm Thác, so với lúc ta rời đi, hắn gầy hơn nhiều, hai mắt cũng vằn tơ máu, có lẽ vì đi đường mệt nhọc.

"Tại sao ngài không tổ chức tang sự, ngài có biết bách tính đều đang bàn tán về ngài, nói có phải ngài điên rồi không?"

“Nàng không ch3t, tại sao ta phải tổ chức tang sự chứ?"

"Thẩm Thác, ngài đừng hành động theo cảm tính." Ta cúi đầu tránh ánh mắt rực cháy của hắn.

"Ta không hành động theo cảm tình, ta rất thông suốt. Ta sẽ luôn chờ nàng, nếu không muốn hồi cung, ta sẽ tới tìm nàng!"

"Tìm ta làm gì? Nếu như bị người khác biết được, không biết sẽ có tin đồn gì nữa." Ta muốn đẩy hắn ra nhưng hắn ôm rất chặt.

"Ta tới tìm thê tử của mình, hết sức bình thường. Còn nữa, tửu lâu này của nàng mời nhiều nữ tử như vậy, quá nổi bật, dù sao cũng phải có người bảo vệ." Thẩm Thác nghiêm túc nói.

"Những người kia đều làm theo lệnh ngài?" Ta kinh ngạc nói, giờ mới nghĩ ra, cũng chỉ có thể là Thẩm Thác, "Đa tạ."

Vừa dứt lời, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước đã phủ xuống.

"Cảm ơn không thì không được." Giọng Thẩm Thác khàn đục.

Thẩm Thác bế ta về phòng như rất quen đường, lúc ta hoàn hồn thì đã bị đè lên giường.

Ma xui quỷ khiến thế nào trong ngực như có con thú nhỏ đang thôi thúc, cảm xúc chiến thắng lý trí, ta vòng tay ôm cổ Thẩm Thác, hôn lên môi hắn.

Gió xuân thoang thoảng hương mận đỏ, đi xa tìm hương nhớ đường về.

Ta buồn ngủ mơ màng nói với Thẩm Thác: "Sau hôm nay ngài đừng tới nữa, không thì Thái hậu sẽ không chịu để yên đâu.

Ngón tay có vết chai mỏng vuốt ve gương mặt ta: "Ra ngoài một thời gian cũng học được thói quất ngựa truy phong rồi hả?" Năm ngón tay trượt vào, mười ngón đan vào nhau.

"Nàng không cần lo về Thái hậu, bây giờ bà ấy chỉ mong có cháu bế, còn những thứ khác đều không quan tâm."

Ta đẩy hắn ra, mặt nóng lên: "Ai muốn sinh con cho ngài chứ?"

"Nếu nàng không muốn sinh cũng được, sau này chọn một đứa từ trong thông thất là được." Thẩm Thác nhìn ta, thái độ không hề giống như đang nói đùa.

"Ngài sẽ hối hận thôi, Thẩm Thác." Ta đang muốn đứng dậy thì lại bị hắn kéo vào lòng.

"A Diên, nàng bên ta nhiều năm như vậy, nàng biết rõ ta không bao giờ hối hận. Ta làm hết thảy đều vì muốn nàng có thể sống tự do theo ý mình."

Ta nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mình phản chiếu trong đôi mắt hắn: "Ngài..."

"Ta sẽ không ép nàng về cung với ta, nếu nàng không muốn về, ta sẽ đến chỗ của nàng."

"Đến chỗ ta làm gì? Chỗ ta là tửu lâu, đường đường là hoàng đế bệ hạ, chẳng lẽ lại đến chỗ ta làm chân bưng trà rót nước?"

"Đương nhiên là..." Thẩm Thác cố ý kéo dài giọng, ghé vào tai ta: "Đến hiến lương..."

“Thẩm Thác, ngài đáng ghét..." Còn chưa nói xong đã bị hắn bịt miệng…

Rượu Lưu Hà, mà xuân sắc càng say lòng người.


Người đời đều nói Cảnh đế Thẩm Thác từ khi đăng cơ đến nay luôn chăm lo việc nước, điều duy nhất tiếc nuối là tình cảm Cảnh đế dành cho Tiên Hoàng hậu.

Tiên Hoàng hậu Chung Lạc là con gái của tội thần mưu phản, Cảnh đế chẳng những không vứt bỏ nàng mà thậm chí vẫn nghĩ nàng ấy còn trên thế gian, không chịu tổ chức tang sự, không chịu tuyển tú.

Đại thần lo lắng cho long duệ, hoàng đế không có hậu duệ, quốc gia không vững.

Cảnh đế đăng cơ mười lăm năm, mang từ dân gian mang về một đứa con tên là Thẩm Hạng, nói là cốt nhục thân sinh, phong làm Thái tử.

Đại thần từng xử lý công vụ với Thẩm Hạng đều nói: "Thái tử rất có phong thái của Cảnh đế ngày trẻ."

Mùa đông năm thứ ba mươi hai, tại vị, Cảnh đế băng hà, chôn cất tại hoàng lăng với Tiên Hoàng hậu.

Cứ mùa đông mỗi năm, Chiêu đế Thẩm Hạng sẽ lại nam tuần, người người đều nói Chiêu đế sát sao lo cho dân, nhưng chỉ có Thẩm Hạng tự biết, hàng năm hắn đều quen đường đến thôn Tạ Nguyên, nơi phụ mẫu từng sống mà bái tế dưới tán hoa quế.

Thẩm Hạng từng cảm thấy khó hiểu với quyết định của phụ mẫu, khi hỏi về việc này, đế vương lớn tuổi lại cười như thiếu niên mới biết yêu lần đầu: "Bởi vì đó là nơi ta và mẫu thân con đính ước. Chính ở nơi đó, chúng ta mới là một dôi phu thê thật sự."