Chương 5 - ĐÔNG CUNG KÍ SỰ
[5/6]
16.
Thẩm Thác còn sống trở về kinh, khiến mưu tính của Thẩm Lăng lệch hướng, đại thần dâng tấu đòi lập trữ lại đều trầm mặc.
Bầu không khí trong triều đình trở nên vô cùng quỷ dị, bản tấu về chuyện nam hạ của Thẩm Thác đã phá vỡ cục diện bế tắc nhất thời này.
Không cần đoán cũng biết trong bản tấu nhắc tới chuyện mẫu tộc Hoàng hậu và quan lại địa phương tham ô bạc cứu trợ thiên tai, Hoàng đế nổi trận lôi đình, quét sạch gần như toàn bộ quan viên thuộc mẫu tộc của Hoàng hậu ở phía nam.
Cũng không phải Hoàng đế thiên vị Thẩm Thác, mà là trong khoảng thời gian Thẩm Thác không có ở đây, một số quan viên theo phe hắn đã lật mặt, nửa triều đình đều đứng về phía Thẩm Lăng.
Quan viên phía Nam tham ô bóc lột bách tính, Hoàng đế nào không hay, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp xử trí. Muốn trách thì chỉ có thể trách Thẩm Lăng nóng vội lộ mặt quá sớm.
Và chắc chắn rồi, Chung phủ phản bội khiến Dung Phi càng ghét ta, nhất là sau khi bà ta biết Thẩm Thác suýt nữa mất mạng vì cứu ta.
Lại một hôm trong buổi tảo triều, ta bị Dung Phi gọi tới thỉnh an.
Bà ta ngó lơ ta nửa canh giờ mới gọi ta vào.
Lúc này dù trời chưa đổ tuyết nhưng đứng ở ngoài nửa canh giờ hứng gió lạnh cũng đủ rén run chân tay.
Lúc truyền ta vào, ta thức thời quỳ xuống trước.
"Thỉnh an Dung Phi nương nương.”
"Ngươi có biết hôm nay ta gọi ngươi tới vì chuyện gì không?" Mãi lâu sau, Dung Phi mới lạnh lùng cất tiếng.
"Nhi thần ngu dốt, không biết Dung Phi nương nương gọi tới vì chuyện gì?"
Dung Phi hừ khinh một tiếng, hất đổ chén trà bên cạnh, mảnh sứ rơi vỡ trước mắt ta.
"Biết rõ còn cố hỏi.”
"Thôi được, vậy để hôm nay ta đã nói cho ngươi biết, dù Thái tử có thích ngươi đến mấy, ngươi cũng không thể tiếp tục làm Thái tử phi. Ta tuyệt đối không cho phép bên cạnh Thái tử có bất kỳ mầm hoạ ngầm nào." Dung Phi đi đến trước mặt ta, dù trước kia không thích ta nhưng bà ta cũng sẽ không nói trắng ra như thế.
"Tự mình ngoan ngoãn uống chén thuốc này, đừng ép ta phải nặng tay." Dung Phi liếc mắt ra hiệu với cung nhân bên cạnh, một chén nước thuốc màu nâu được bưng tới trước mặt ta.
Không cần đoán ta cũng biết chén thuốc trước mắt này là thuốc tuyệt tự.
Giết ta một cách trắng trợn, Dung Phi vẫn chưa có can đảm ấy.
Chỉ cần ta không thể mang thai thì sớm muộn cũng mất vị trí chính thê của Thẩm Thác.
Vừa hay ta cũng đang cần thứ này, thế là bưng bát lên, đương lúc sắp uống lại chợt nhìn thấy một bóng người lao tới.
Chén thuốc bị giằng lấy, bị vứt mạnh xuống đất.
Ta bị Thẩm Thác kéo lên: "Mẫu phi làm gì vậy?"
"Tất cả những điều ta làm hôm nay đều vì điện hạ."
"Mẫu phi nhân lúc Cô lên triều mưu hại thê tử của Cô, thật sự vì Cô sao?" Ta liếc nhìn, chỉ thấy Thẩm Thác nhíu chặt mày kiếm.
Dung Phi chỉ vào ta: "Nàng ta suýt hại ch3t con đấy, điện hạ, nếu con thật sự không thể bình an trở về Trường An thì cục diện trong Trường An sẽ thế nào đây?"
"Thái tử phi cứu Cô, Cô mới có thể quay về Trường An, đoàn tụ với mẫu phi. Mẫu phi đừng lấy oán báo ơn." Nói xong, Thẩm Thác ôm ta rời đi không quay đầu lại.
Thẩm Thác trầm mặc suốt dọc đường đi, bên tai chỉ còn lại cung nhân xì xào bàn tán.
"Điện hạ không vui?" Ta hỏi.
"Nàng nói xem? Tại sao nàng muốn uống chén thuốc kia?"
"Hôm nay ta không uống, sau này bà ta cũng sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp bắt ta uống, ta không có sự lựa chọn nào khác. Điện hạ, Dung Phi nương nương không thích ta, chẳng phải ngài quá rõ rồi sao?"
"Cô tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra việc gì." Nói rồi Thẩm Thác ôm ta chặt hơn.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, bấy giờ mới phát hiện chẳng biết phụ thân của ta đã đứng ở phía trước từ lúc nào, ông nhìn hai người bọn ta bằng ánh mắt rất phức tạp.
Tất cả cảm xúc tại thời khắc này đều hóa thành một cái móc, móc trái tim ra.
Câu nói kia, là nói với ta thật ư?
17.
Một chiêu này của Thẩm Thác rất hiệu quả, mấy hôm sau, trong lúc ta đi tới Cục Thượng Cung chuẩn bị cung yến thì đã bị phụ thân ngăn cản lại.
"Đã lâu không gặp, Thái tử phi vẫn mạnh khỏe chứ?"
Ta cười tít mắt: "Chung đại nhân tuổi cao nên hồ đồ rồi, thấy ta còn không biết hành lễ à?"
Bấy giờ phụ thân mới hành lễ: "Vi thần bái kiến Thái tử phi."
"Cung yến còn có rất nhiều chuyện chờ ta quyết định, không có thời gian hàn huyên nhiều với đại nhân." Ta giả bộ muốn rời đi.
"Xin Thái tử phi dừng bước." Phụ thân vội gọi.
"Đại nhân còn có việc gì sao?" Ta nghiêng đầu nhìn ông, ra vẻ kinh ngạc.
"Mấy ngày trước, Thái tử phi và điện hạ cải trang vi hành, cũng đã mấy tháng không gặp, lão thần nhớ gia nữ, muốn mời Thái tử phi đến Chung phủ tụ họp mà thôi.
"Đại nhân cũng biết ta rời kinh mấy tháng, việc của Đông Cung và còn cả cung yến nhiều không kể hết. Lần trước về phủ muộn mấy canh giờ đã khiến điện hạ không vui, bây giờ đại nhân cũng đã gặp ta rồi, về Chung phủ thì thôi không cần." Ta đưa mắt ra hiệu cho Bích Thanh.
"Ngay cả chuyện liên quan đến sống ch3t của mình, Thái tử phi cũng không muốn nghe một chút sao?" Phụ thân ngước mắt, mở một nụ cười quỷ dị.
Ta ra hiệu cho cung nhân hạ kiệu, dặn dò Bích Thanh: "Ngươi cùng mọi người qua đó chờ ta."
"Nhưng Thái tử phi…” Bích Thanh cảnh giác liếc phụ thân, muốn tiếp tục khuyên.
"Đang ở trong cung thì có thể có chuyện gì?" Ta cắt lời.
Đợi cung nhân đã đi xa, phụ thân mới chậm rãi mở miệng, hạ thấp giọng: "Nghe nói lúc điện hạ xuôi nam đã cho đóng cửa một thanh lâu, chống lưng cho nơi đó chính là nhánh bên của Chung thị, mượn thanh lâu nịnh bợ quan muối, mua chuộc quan viên và thương lái."
"Phụ thân xem trọng ta quá rồi, điện hạ muốn điều tra, ta không ngăn được, cũng không được phép đi theo, ta không hề hay biết việc." Ta cười nói, "Hơn nữa, việc này là do nhánh bên của Chung thị làm, sẽ không ảnh hưởng đến phụ thân đâu."
"Sao Thái tử phi biết điện hạ có châm ngòi thổi gió, lôi cả Chung phủ xuống nước cùng không?" Phụ thân không hài lòng trước thái độ dửng dưng của ta, "Chung phủ thất thế, người cho rằng mình vẫn có thể làm Thái tử phi nữa sao?"
"Bây giờ người được vinh hoa có địa vị, còn có sủng ái của điện hạ, cái nào không dựa vào Chung phủ mà ra? Người thật sự cho rằng sau khi Chung phủ ngã ngựa, người còn có thể ung dung tự tại được sao?"
Ta nhìn ánh mắt lo lắng của phụ thân, ý cười càng đậm.
"Phụ thân nóng vội như thế, chắc không phải chỉ là một thanh lâu đơn giản nhỉ?" Thẩm Thác không giấu giếm ta việc này, thanh lâu kia ngoài mặt làm buôn bán kinh doanh, nhưng thực tế mượn tiếng thanh lâu hàng đêm sênh ca để chế tạo binh khí dưới lòng đất.
Tiếng động chế tạo binh khí không nhỏ, tiếng ca vũ của thanh lâu có thể che giấu. Tự chế tạo binh khí là tội lớn, chỗ binh khí này, không biết có phải là qua tay phụ thân rồi giao cho Thẩm Lăng không, dù chưa có chứng cứ xác thực nhưng chỉ cần bẩm lên Hoàng thượng, Chung phủ cũng khó thoát kiếp nạn.
Phụ thân trợn to hai mắt: "Quả nhiên Thái tử đối xử đặc biệt với người."
"Phụ thân sai rồi, con cũng chỉ vô tình nghe lén, không biết sớm hơn phụ thân đây."
“Nghe nói Thái tử định sáng sớm ngày mai trình tấu, tiêu hủy chứng cứ cần chút thời gian, người nghĩ cách đánh tráo bản tấu đi.
"Ta thấy hình như phụ thân đã quên mất gì đó rồi thì phải?" Ta khẽ cười, "Nếu bị Thái tử phát hiện, ta khó giữ được cái mạng này.
Ta tiến lên, thì thầm vào tai phụ thân: "Nếu phụ thân và Thẩm Lăng tạo phản thành công, trên đời này làm gì có chỗ dung thân cho ta chứ..."
Đáy mắt phụ thân hiện lên vẻ kinh sợ, nhưng lập tức bình tĩnh lại: "Người muốn thế nào?"
Sau khi xử lý xong chuyện cung yến trở lại Đông Cung, ta phát hiện Thẩm Thác đang chờ ta sẵn trong viện.
"Chẳng phải bây giờ điện hạ nên tới thư phòng xử lý chính sự sao?" Từ sau khi về kinh, ta vẫn luôn trốn tránh Thẩm Thác, dù là vô tình hay cố ý.
Thẩm Lăng thất thế, Chung phủ bị diệt đã là điều chắc chắn.
Cho dù Thẩm Lăng mưu đồ tạo phản thì làm được gì, sao binh lực của y có thể địch nổi thuộc hạ từng huấn luyện ngoài biên cảnh của Thẩm Thác chứ?
Mà ta, chỉ cần khiến Chung phủ vĩnh viễn không có cơ hội trở mình là được.
Về Thẩm Thác…
Nếu hắn chỉ coi ta là một quân cờ, vậy giao dịch giữa ta và phụ thân đã đúng ý nguyện của hắn; Nếu hắn thật sự…
Thôi, sao hắn lại thích một thứ nữ như ta được chứ?
Hơn hết, ta sắp là con gái của một tội thần, triệu đình sẽ không chấp nhận, Dung Phi vốn đã ghét ta, sau này hậu cung trăm hoa đua nở, nào còn chỗ cho ta?
"Mấy ngày nay Cô rất bận, nàng cũng không đến, dùng bữa đi ngủ cũng không đợi Cô, Cô đành phải tranh thủ thời gian tới tìm nàng." Lúc tập trung lại, tay đã bị hắn nắm chặt.
Hơi ấm lan toả từ lòng bàn tay, ta nhìn, vừa hay chạm mắt nhau.
"Chính sự quan trọng." Ta mỉm cười, "Hồi ở thôn Tạ Nguyên sớm tối nhìn mặt nhau, chẳng lẽ điện hạ còn chưa chán?
"Tức là nàng chán Cô rồi?" Thẩm Thác tiến tới, đôi môi kề sát bên tai ta.
"Điện hạ đừng tự dát vàng lên mặt mình." Ta đẩy hắn ra.
Nhưng Thẩm Thác lại cười: "Vẫn cãi nhem nhẻm được, chắc là không sao."
"Ta thì có thể bị sao? Điện hạ vẫn nên lo cho bản thân trước thì hơn, chắc hẳn Thẩm Lăng đang lên kế hoạch ám sát ngài đây." Đáy lòng chợt chua xót, rõ ràng trước mắt là Thẩm Thác dối trá vô tình mà ta ghét, rõ ràng ta biết hắn đang lợi dụng ta, rõ ràng hắn chỉ là công cụ báo thù…
Rõ ràng vừa rồi chỉ là một câu hỏi han quen miệng…
Nhưng ta vẫn cứ cảm thấy đau lòng.
"Nàng yên tâm, Cô mạng lớn."
"Vừa rồi... Phụ thân vào cung tìm ta." Ta do dự một lúc lâu và rồi vẫn kể.
"Cô biết." Thẩm Thác đáp.
"Vậy tại sao điện hạ không hỏi?"
"Nếu nàng muốn nói cho Cô biết, nàng tự sẽ nói. Nếu không muốn nói, Cô ép nàng, nàng cũng sẽ không nói thật."
“Ông ấy muốn ta theo dõi động thái mấy ngày này của ngài, ví dụ như... Mỗi ngày ngài đọc công văn, tấu chương gì."
"Ồ..." Thẩm Thác đáp lại ta một tiếng ám muội, ngay sau đó ta bị bế bổng lên.
"Ngài làm gì vậy?"
"Không phải muốn xem tấu chương của Cô sao?"
Năm ngón tay vò nhăn vạt áo trước ngực hắn, ngước lên ngắm nhìn gương mặt của hắn.
Thẩm Thác rất ít khi cười trước mặt người lạ, ngũ quan cương nghị, ánh mắt sắc bén, không giận tự uy.
Nhưng hôm nay Thẩm Thác mặt mày tươi vui, vành tai đỏ ửng, tựa như thiếu niên ngây thơ mới biết yêu lần đầu.
Ta bị hắn đè lên bàn, trong mắt chỉ có nụ cười của hắn.
"Công văn của điện hạ viết lên mặt à?"
"Có thể nhìn thấy công văn không, kế tiếp phải xem bản lãnh của nàng." Thẩm Thác cười, nụ hôn như hoa tuyết, như rượu nồng, nóng cháy.
18.
Hôm sau, trên triều vẫn chưa có tin Hoàng thượng muốn xử trí phụ thân.
Khi ta đưa canh sâm đến thư phòng, bầu không khí quanh người Thẩm Thác nặng nề đáng sợ.
Mùi đắng quen thuộc xộc vào mũi, ta nhìn thấy trên bàn có một chén thuốc.
"Điện hạ bị bệnh?" Ta đè nén nghi hoặc trong lòng, đặt canh sâm qua một bên.
Thẩm Thác ngẩng đầu: "Chẳng phải nàng đã quen với bát thuốc sao?"
"Sau chuyến nam hạ trở về nhất thời không thích ứng được với thời tiết ở Trường An, uống ít thuốc khu phong tán hàn.
“Điện hạ... chuẩn bị thuốc cho ta?" Ta mỉm cười, bưng chén thuốc lên.
"Sao điện hạ biết hôm nay ta chưa uống thuốc?" Thuốc đến bên miệng lại bị Thẩm Thác vung tay phất đổ.
Nước thuốc và mảnh sứ rơi đầy đất, chắc hẳn chén thuốc này đã đun từ lâu, bắn lên chân chỉ cảm thấy lạnh buốt.
"Chung Lạc, nàng có biết nàng vừa giỏi nói dối vừa thích giả bộ đường hoàng không?" Trong mắt Thẩm Thác hiện lên sự tức giận, "Nàng nghĩ Cô ngu đến mức không biết sau mỗi lần nàng đều uống canh tránh thai?"
Thẩm Thác nói không sai, quả thật ta đang uống canh tránh thai.
May mắn lần ở thôn Tạ Nguyên ta không mang thai, mối quan hệ giữa Chung phủ và Đông Cung đã định trước kết cục của ta và Thẩm Thác.
Những âm hiểm xảo trá nơi hậu viện đã giúp ta nhìn thấu hồng trần, sủng ái chỉ là thoáng qua, mẫu tộc thất thế, nửa đời sau sẽ nằm trong tay người ta, hoàn toàn phụ thuộc vào nam nhân, mãi mãi không có ngày tự do.
Ta không muốn con của bọn ta giống như Thẩm Thác, đưa mình vào con đường cửu tử nhất sinh mới có thể được phụ thân chú ý, càng không muốn giống như ta, đau khổ giãy giụa trong vòng xoáy đấu đá quyền lực.
Ta cúi đầu cười, nén nước mắt vào tim, nhưng lúc ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Thác, tầm mắt vẫn mơ hồ như cũ: "Vậy tại sao trước kia mỗi lần tới chỗ ta điện hạ đều huân hương ?"
Ta cũng không thể ngờ, vì đề phòng ta mà Thẩm Thác lại dùng tới bí thuật của quân vương. Từ xưa, hoàng đế không muốn sủng phi có thai thì trước khi lâm hạnh sẽ huân hương.
Bọn ta đề phòng đối phương, nhưng tại sao hắn lại tức giận như thế?
"Ta và điện hạ cùng một hạng người, việc gì phải dối trá hơn thua?" Ta cười lạnh.
"A Lạc, không phải thế… Thẩm Thác khổ tâm mở miệng.
"Điện hạ," Ta lùi lại một bước, tránh Thẩm Thác: "Ngài có lập trường của ngài, ta có lo lắng của ta."
“Nên nàng đổi tấu chương của Cô?" Thẩm Thác bước lên trước một bước, hai mắt đỏ hoe: "Nhưng rõ ràng ông ta đối xử với nàng như vậy, A Lạc, đây là những thứ nàng thật sự muốn sao?"
"Thứ ta muốn, cho tới bây giờ vẫn chỉ là sống sót mà thôi, điện hạ."
"Điện hạ cố ý để ta ở lại thôn Tạ Nguyên một thời gian chỉ là để Chung phủ cắt đứt với ta. Một Thái tử phi có mẫu tộc ngã ngựa không thể uy hiếp được Đông Cung nữa."
"Nhưng điện hạ tính sai rồi, ta không yêu ngài." Ta nhìn Thẩm Thác, từng câu từng chữ đâm vào tim hắn.
Trong mắt Thẩm Thác lóe lên một tia sáng, hắn cười lạnh, trán nổi gân xanh minh chứng cho cơn tức giận thật sự.
"Đã thế, Cô và Thái tử phi không còn gì để nói. Nàng nói nàng nhiễm phong hàn đúng không, vậy mấy ngày nay cứ ở yên trong viện dưỡng bệnh, Cô sẽ nhờ mẫu phi lo chuyện cung yến thay."
Muốn cấm túc ta, vừa hay hợp ý ta.
“Vâng.” Ta mỉm cười xoay người rời đi, phía sau tay áo dài là gương mặt đẫm nước mắt.
Ta bị Thẩm Thác cấm túc, tầng trong tầng ngoài thủ vệ.
Mặc dù Thẩm Thác không cho ta liên lạc với bên ngoài nhưng ta vẫn có thể đoán được đôi ba phần, chắc chắn là Thẩm Lăng sắp tạo phản.
Có lẽ vì Thẩm Thác đã cử quá nhiều thủ vệ nên dù bên ngoài loạn thế nào thì chỗ này của ta vẫn bình yên như cũ.
Lần tiếp theo thấy Thẩm Thác đã là ba tháng sau, cung nhân hầu hạ ta đều mặc đồ trắng, hẳn là quốc tang.
Thẩm Thác cũng mặc một thân hiếu phục, điều khác biệt chính là bên trên có thêu hình rồng.
"Bây giờ gọi điện hạ có phải đã không còn phù hợp nữa?" Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thác, lại đọc được từ trong ánh mắt hắn nỗi xót xa.
"Ta thích nàng gọi ta là Thẩm Thác."
"Thẩm Thác." Ta làm theo hắn muốn, nhìn thấy trong mắt hắn ánh lên hy vọng, ta lại nói: "Ta muốn gặp phụ thân của ta."
Ta nhìn ánh sáng trong mắt hắn đần biến mất, khôi phục vẻ lạnh lùng như đứng trước người khác: "Mấy ngày trước, ông ta bị bắt vì tội tham ô, cộng thêm liên đới tới cuộc mưu phản của Thẩm Lăng, toàn Chung phủ ngoại trừ nàng đều phải ch3t."
"Còn nữa, bản tấu kia tìm được từ dưới cây hoa quế trong viện nàng." Thẩm Thác cúi người nhìn ta, như muốn nhìn thấu cảm xúc của ta.
"Xem ra, nói tới lợi dụng thì bệ hạ mới là cao thủ." Ngoài mặt bảo ta trộm bản tấu, nhưng trên thực tế đã tính kế để bản tấu lọt vào tay ta.
Ngày đó, ta ép phụ thân trao đổi chứng cứ nhận hối lộ với bản tấu kia, để ông nghĩ ta làm vì bảo vệ tính mạng bản thân.
Nhưng thật ra, lúc ta chôn đã cố tình để Bích Thanh nhìn thấy.
Ta biết Thẩm Thác sẽ dùng đến, đây cũng là món nợ cuối cùng ta trả cho Thẩm Thác.
Tình cảm là thật lòng cũng tốt, là lợi dụng cũng không sao, chỉ cần phụ thân ch3t, ta sẽ không còn liên quan gì với Thẩm Thác nữa.
"Nàng cho rằng bảo vệ Chung phủ thì ông ta sẽ tha cho ư? Nàng cho rằng bản tấu là bùa hộ mệnh, nhưng thực ra nó là thứ lấy mạng nàng."
"A Lạc, đến bây giờ ngươi vẫn không biết nên chọn ai sao?" Lúc này, đế vương trẻ tuổi nửa quỳ trước mặt ta, sự cao ngạo dần dần tan rã.
"Bệ hạ, ta vẫn muốn gặp phụ thân trước."