Chương 3 - ĐÔNG CUNG KÍ SỰ

[3/6]

9.

Mỗi lần trở về Chung phủ, nhất định không có chuyện gì tốt lành, lần này cũng không ngoại lệ.

Phụ thân bị chọc tức trên triều, quay đầu lại đã đổ hết tội lỗi lên người ta.

"Làm Thái tử phi cũng được ba năm rồi, không phải nói Thái tử sủng ái ngươi sao? Nhưng trong ba năm nay đã không ít lần Thái tử nhắm vào Chung phủ rồi đó!"

"Ba năm qua phụ thân cũng phạm không ít sai lầm mà." Ta cười nói: "Bao nhiêu người chờ Thái tử ngã ngựa, phụ thân cũng bị người người theo dõi. Để điện hạ xử lý còn có thể nhẹ nhàng, nếu thật sự dâng tấu lên Hoàng thượng, mũ ô sa trên đầu phụ thân còn giữ được không?"

"Nghịch nữ!" Phụ thân cả giận mắng, "Nếu như không có ta, ngươi có thể lên làm Thái tử phi sao?"

"Phụ thân nói phải, nhưng phụ thân cũng không có nữ nhi khác." Ta lại chọc vào nỗi đau của ông.

"Chung phủ không còn, ngươi nghĩ ngươi vẫn có thể ngồi vững vị trí Thái tử phi? Hôm nay hắn có thể chí công vô tư, nhưng sau này đăng cơ nghi kỵ Chung phủ thì người đầu tiên gặp nạn chính là ngươi!" Phụ thân chỉ tay vào ta, tức giận đến mức thở phì phò.

"Vào Đông Cung được ba năm mà vẫn chẳng được tích sự gì, mấy hôm trước còn thiêu ch3t Hạ Đãi Tuyết, vì cái tính ghen tuông của ngươi mà suýt xấu mặt với mọi người! Biết trước có ngày hôm nay, năm đó ta không nên đưa ngươi vào Đông cung!"

"Thái tử và Hạ phủ bất hòa, phụ thân trở thành chỗ chỗ dựa duy nhất của điện hạ, chẳng lẽ không phải người bảo con ly gián bọn họ sao? Ba năm này, người ăn hối lộ, có ai không nói người giàu như Thạch Sùng, người nghĩ điện hạ không biết gì sao?"

"Nếu không vì bảo vệ Chung phủ, bảo vệ Đông cung, liệu hai chân này của con có phải mang tật không?" Ta hất cằm: "Phụ thân, người thấy nữ nhi nói có sai không?"

"Cưỡng từ đoạt lý!" Phụ thân trừng mắt lườm ta.

"Hôm nay gọi ngươi về là để nói cho ngươi biết, bây giờ Chung phủ đã bị Thái tử vứt bỏ. Ta cũng nghe nói, mấy ngày nay Dung Phi đã không ít lần đưa người vào Đông Cung." Phụ thân đổi giọng, bắt đầu khuyên ta, "Chỉ sợ cuộc sống sau này của ngươi ở Đông Cung sẽ không còn được thoải mái nữa."

Ta còn lạ gì tính của phụ thân, thuở nhỏ phụ thân và ta không có chút liên quan gì, ngay trước khi gả vào Đông Cung ông mới biết tới sự tồn tại của đứa con này.

Bất kỳ sự ân cần quan tâm nào cũng phải trả giá.

Ta giả bộ cảm động tiếp lời: "Vì Chung phủ, dù chịu khó khăn cũng đáng giá."

"Con có thể nói như vậy, vi phụ rất cảm động. Ta biết con thích ăn viên hương lãnh nên đã kêu người làm một ít." Nói rồi phụ thân mở cửa, người hầu bưng sẵn viên hương lãnh đứng chờ ở ngoài.

Được phụ thân cho phép, tỳ nữ bưng viên hương lãnh tới trước mặt ta.

Nhưng người thích ăn viên hương lãnh không phải ta mà là đích tỷ của ta.

Nước dùng lạnh như băng bị đánh đổ, y phục ướt hơn phân nửa.

Xoay người lại, tỳ nữ quỳ trên mặt đất xin tha.

"Đồ vô dụng, còn không mau dẫn Thái tử phi xuống thay y phục?" Phụ thân đá tỳ nữ, liếc nhìn ta, "Đám người hầu này càng lúc càng láo nháo, con đi thay y phục trước đi."

"Vâng." Lúc này ta vẫn không biết sẽ xảy sinh chuyện gì, cho đến khi ta mặc bộ y phục người hầu đưa tới.

Bây giờ tuy là mùa hè nhưng bộ y phục này vẫn quá mỏng, nếu Dung Phi nhìn thấy, nhất định sẽ nói ta không biết xấu hổ.

Đang lúc ta chuẩn bị gọi người, cửa đột nhiên bị đẩy ra, là Cửu hoàng tử Thẩm Lăng.

Hắn nhìn từ trên xuống người ta: "Hôm đó tẩu tẩu không tới cung yến, thật khiến người ta nhớ mong."

Đối diện với ánh mắt chòng chọc của Thẩm Lăng, bản năng lập tức cảnh báo ta.

Thì ra phụ thân đã quyết định từ bỏ Thẩm Thác mà về phe Thẩm Lăng, còn ta, chính là lễ vật để lấy lòng Thẩm Lăng.

"Ta tốt hơn hoàng huynh nhiều, hắn chỉ biết thủ thành biên quan, con người thô kệch, chắc hắn làm thể tẩu tẩu sung sướng?" Thẩm Lăng nói, bước tới gần ta.

"Vương gia, như này không được." Ta thủ hai tay trước ngực, lui về phía sau.

Thẩm Lăng lại càng hưng phấn: "Cái gì không được? Ngày Thẩm Thác ngã ngựa, tẩu tẩu không chỗ nương tựa, ta sẽ đau lòng lắm. Không bằng đến lúc đó tẩu tẩu đến Vương phủ làm thiếp đi?"

Chẳng mấy chốc, ta đã bị Thẩm Lăng dồn bên chân tường, ngón tay chạm đến lụa mỏng, cái lạnh khiến ta run rẩy.

Mắt thấy Thẩm Lăng sắp nhào tới , ta dùng hết sức bình sinh tát Thẩm Lăng một cái.

Thẩm Lăng bị ta tát váng đầu, còn chưa kịp nổi giận thì đã nghe thấy tiếng của Thải tử ở bên ngoài: "Cô đến tìm Thái tử phi."

Nhìn Thẩm Lăng bối rối tìm kiếm chỗ trốn, ta lập tức thở phào.

Chưa bao giờ ta cảm thấy giọng nói của Thẩm Thác mát tai như lúc này.

Ta vội vàng ra mở cửa: "Điện hạ, ta ở đây." Sắc mặt Thẩm Thác tối đen, cởi áo ngoài khoác lên người ta.

"Người mang bệnh, mặc mỏng như vậy không sợ nhiễm phong hàn à?" Nói rồi hắn bế ta lên.

"Vừa rồi bị tỳ nữ làm ướt đồ, xiêm y này là phụ thân bảo người lấy." Bóng gió đây không phải do ta.

Thẩm Thác trầm mặc, cũng không để ý tới ta.

"Điện hạ, ta có thể tự đi." Chẳng biết tại sao cứ cảm thấy hôm nay Thẩm Thác rất giận.

"Nếu Cô không bế ngươi, chỉ sợ ngươi không đi nổi nửa bước." Nói xong, Thẩm Thác ném ta vào xe ngựa.

Mặc dù không quá mạnh nhưng mông và chân vẫn hơi đau.

Đang định nhéo khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thác thì tay lại bị hắn nắm chặt.

"Thẩm Thác ngài làm gì....."

"Những lời này phải là Cô nói chứ? Không gả được cho Tạ Phong thì lại tằng tịu với Thẩm Lăng, ngươi biết tìm đường lui cho mình đấy.

"Tay phải của ta vừa mới tát người, rất đau, nhưng vẫn còn tay trái, ta không ngại dùng nốt tay trái đâu." Lòng bàn tay bị Thẩm Thác nắm chặt sưng đỏ, vừa đau vừa tê.

Thẩm Thác sửng sốt, nhìn lòng bàn tay ta thì hơi lỏng tay ra.

"Ngươi... đánh Thẩm Lăng?" Thẩm Thác ngờ vực.

"Thì sao?" Ta nhìn Thẩm Thác, "Không phải tại điện hạ thì sao ta lại bị gọi về Chung phủ, không về Chung phủ thì sao lại gặp trận tai bay vạ gió này chứ?"

"Nếu điện hạ đã nghĩ ta là con người trăng hoa thì cần gì phải tới đúng lúc như vậy, sao không đợi nửa canh giờ nữa tới bắt tại trận, thứ nhất có thể tiếp tục chèn ép Cửu hoàng tử, thứ hai có thể loại bỏ Thái tử phi vướng chân vướng tay ta đây, một mũi tên trúng hai đích, chẳng phải sẽ vui hơn sao?"

Không biết tại sao hôm nay ta lại dễ kích động như vậy, nếu là ngày thường, ta đã giả vờ hồ đồ lừa cho qua chuyện rồi.

"Cô…"

"Điện hạ không cần phải nói, dù sao trong mắt ngài ta là một thứ nữ ác độc vô sỉ ích kỷ, chúng ta vốn không có gì để nói."

Vừa dứt lời, xe ngựa cũng ngừng lại.

"Ta sẽ cho người giặt sạch áo rồi trả lại cho điện hạ." Nói xong ta vội vàng xuống xe ngựa.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng Thẩm Thác nói, nhưng ta thật sự không muốn nghe.

Ta thay bộ y phục kia rồi ném vào bếp lửa, cũng dặn dò cung nhân không được cho Thẩm Thác vào, nói là ta không khỏe muốn nghỉ ngơi.

Bữa tối Thẩm Thác sai người đưa đồ tới, cũng bị ta trả về hết, đỡ phải để ta nhìn thấy rồi lại cáu.

Vốn tưởng rằng có thể trốn được Thẩm Thác hai ba ngày, ai ngờ ban đêm mới nằm xuống đã nghe được tiếng cửa sổ lạch cạch, sau đó ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.

"Thái tử điện hạ cũng thích làm loại chuyện nửa đêm canh ba lén lút trèo cửa sổ này à?" Ta ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thác.

"Xin lỗi về chuyện hôm nay. Nghe Bích Thanh nói ngươi chưa dùng bữa." Thẩm Thác đi ra từ trong bóng tối, đặt hạt dẻ đường ở bên giường.

"Ăn ít đi."

"Điện hạ không cần phải xin lỗi, ta phải cảm điện hạ tới kịp mới đúng." Thật ra, lửa giận đã tan phân nửa, hơn nữa ta cũng không nên giận Thẩm Thác.

"Ta không đói, ban đêm không ăn đồ ngọt, phải giữ dáng." Ta đẩy túi giấy đựng hạt dẻ đường về cho hắn, lại không biết hạt dẻ nóng đến vậy, ta giật mình kêu lên.

"Cẩn thận." Không biết từ lúc nào tay đã bị Thẩm Thác nắm lấy, "Ngươi đã gầy lắm rồi, bế chẳng có cảm giác gì."

Không đợi ta đáp lại, hắn đã nói tiếp: "Cô biết ngươi vẫn còn giận, có lúc nào ngươi giận mà không bỏ bữa?"

"Ngài cho người giám thị ta?" Nói rồi ta mới ý thức được mình ngu thế nào, Thẩm Thác cho người giám thị ta là điều hiển nhiên mà.

Thẩm Thác khẽ cười lắc đầu: "Ngươi có thể đổi từ, ví dụ như quan tâm, hoặc là yêu thương?" Ta lườm hắn: "Hôm nay ta mới phát hiện da mặt của điện hạ rất dày đấy.

"Cười tức là hết giận rồi." Thẩm Thác véo má ta, ta lập tức gạt ra.

"Điện hạ có thể đi rồi." Ta cứ cảm giác bầu không khí hiện tại cứ là lạ.

Thẩm Thác lại lột hạt dẻ: "Cô còn có lời muốn nói."

"Điện hạ muốn nói gì... A…” Hắn nhét hạt dẻ vào miệng ta, ngọt quá.

"Phụ hoàng bảo Cô bí mật nam hạ, ngươi đi cùng Cô." Không phải hỏi ý kiến mà là thông báo.

"Mấy châu ở phía nam gặp ôn dịch, điện hạ muốn ta đi chịu ch3t với ngươi à?"

"Hôm nay ngươi đánh Thẩm Lăng, Chung phủ sẽ không chống lưng cho ngươi nữa, Cô đi rồi, ngươi sẽ thế nào, chắc ngươi hiểu rõ nhất.

Ta trầm mặc, lại bị Thẩm Thác nhét một hạt dẻ nữa. Hắn nói không sai, không có Chung phủ chống lưng cho, người duy nhất ta có thể nương tựa lúc này chỉ có hắn.

"Chuẩn bị đi, sáng sớm ngày kia xuất phát."

“Sáng sớm ngày kia? Sao ngài không báo sớm?"

Thẩm Thác cười đầy bất lực: "Ngươi không cho Cô vào, sớm nữa thì Cô không tìm thấy ngươi."

"Thế ta cần làm gì?" Bất thường ắt có nguyên nhân, Thẩm Thác dẫn ta theo chắc chắn không chỉ xuất phát từ lòng tốt muốn bảo vệ ta.

"Đến nơi khác nói cho ngươi." Thẩm Thác đưa túi giấy dầu cho ta, đã không còn nóng bỏng tay, hạt dẻ cũng được bóc hết.

"Ăn xong thì ngủ sớm đi, ngày mai ngươi còn phải đi thỉnh an mẫu phi. Nếu lo thì đợi Cô hạ triều rồi đi cùng ngươi." Thẩm Thác cẩn thận dặn dò.

Ta cứ cảm thấy Thẩm Thác quái lạ, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Thẩm Thác cũng không để ý tới, mở cửa rời đi luôn.

Đối mặt với Bích Thanh đang khiếp sợ, hắn hết sức bình tĩnh dặn dò nàng ấy quét sạch vỏ hạt dẻ trên mặt đất, như thể vừa rồi vào từ cửa chính.

Bích Thanh canh ngoài cửa khiếp sợ nhìn Thẩm Thác rời đi: "Điện hạ tới lúc nào ạ? Thái tử phi, sao người không giữ điện hạ ở lại chứ?"

"Sao ngươi không hỏi điện hạ của các ngươi có đồng ý không."

"Thái tử phi người hồ đồ quá." Bích Thanh rất ít nói thẳng với ta như thế, "Tuy nô tỳ mới hầu hạ bên cạnh điện hạ không lâu, nhưng chưa bao giờ thấy điện hạ quan tâm ai như thế này."

"Có lẽ người hắn quan tâm thật sự không phải ta?" Ta biết rõ sức hấp dẫn của quyền lực lớn đến mức nào, càng hiểu rõ giai thoại như bạch đầu giai lão sẽ không bao giờ xuất hiện trong bức tường cung cấm.

Bởi vì Thẩm Thác bảo đi bí mật nên ta chỉ chuẩn bị vài thứ cần thiết.

Quả nhiên, trước khi đi Thẩm Thác phái người đưa tới một ít xiêm y đơn giản, tuy kém hơn đồ ta mặc ngày thường rất nhiều, nhưng vẫn tốt hơn lúc ta ở Chung phủ.

Thẩm Thác đã đợi sẵn trong xe ngựa, từ lúc ta lên xe đến giờ hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt ta.

Hai má nóng bừng, tôi vô thức xoa xoa mặt, liếc nhìn hắn một cái: "Mặt ta bị sao à có?"

Thẩm Thác lắc đầu: "Tự dưng cảm thấy ngươi cũng có tí nhan sắc."

Ta suýt thì nôn hết đồ ăn sáng ra, nhưng Thẩm Thác lại lập tức đánh tỉnh ta: "Quá bắt mắt, không tiện điều tra bí mật.”

Nói rồi Thẩm Thác lấy ra một cái hộp, bên trong có các loại son phấn: "Dịch dung sẽ thuận tiện hơn."

Nửa canh giờ sau... Mặt, cổ và cùng da lộ ra ngoài đều bị bôi thành màu vàng gừng, ta suýt nữa bị hình ảnh phản chiếu trong gương dọa cho giật nảy mình.

Ta nhìn Thẩm Thác mà không nhịn được giật giật khóe miệng, túm lấy mặt hắn xoa một cái: "Ta thấy gương mặt này của điện hạ cũng quá mức tuấn tú, trong đám đông chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, hay là để ta giúp điện hạ?" Nói xong, ta lấy một cái râu giả và vết sẹo giả dán lên mặt Thẩm Thác.

Không đến một khắc, Thẩm Thác đã biến thành một tên hung thần ác sát mặt sẹo.

Thẩm Thác tức giận nhìn ta đang cười to: "Chúng ta bí mật điều tra, quan hệ phu thê, ngươi phải đổi cách xưng hô gọi ta một tiếng tướng công, đừng có lỡ miệng."

"Tại sao không thể là huynh muội?" Phu thê còn phải ở chung một phòng, nào có chuyện Thẩm Thác chịu ngủ dưới đất chứ?

Thẩm Thác chỉ vào chóp mũi của mình, cười nói: "Ngươi thấy huynh muội nào giống thế này chưa?"

Và thế là ta và Thẩm Thác một đường xuôi nam.

Mùa xuân lũ lụt dẫn đến ôn dịch. Mặc dù triều đình đã kịp thời phái người cứu chữa nhưng không ít cảnh nhà tan cửa nát, trở thành lưu dân.

May mà ta có mang theo đủ tiền, dọc đường đi ăn ở cũng khá thoải mái.

Trên đường đi, sắc mặt của Thẩm Thác càng ngày càng nặng nề.

Ta biết hắn đang nghĩ gì, triều đình phát không ít tiền xuống cứu trợ thiên tai, nhưng người không nhà để về dọc đường ăn xin đủ để nói rõ, chỗ tiền kia đều không đến được nơi cần phải đến.

Suốt quãng đường, ngoại trừ cho ít tiền như ta thì hắn vẫn chưa ra tay ngăn cản điều gì, cho đến khi... Ngày nọ nhìn thấy quan phủ chuẩn bị thiêu ch//ết toàn bộ một thôn, tiếng kêu rên không ngừng, nhưng quan binh vẫn chẳng quan tâm, chỉ lo cúi đầu đặt cỏ khô và đổ dầu hỏa.

"Triều đình đã phát tiền cứu trợ thiên tai, bách tính nhiễm ôn dịch đều có thể được chữa trị miễn phí, tại sao phải thiêu sống tàn nhẫn như vậy?" Thẩm Thác hỏi bách tính đang hóng hớt bên cạnh.

"Nhìn ngươi là biết người từ nơi khác tới, nơi này trời cao hoàng đế xa, tiền xuống mỗi cấp lại bị ăn chia bớt, không còn lại bao nhiêu, dược liệu để trị bệnh tăng giá, quan phủ cũng chỉ bán cho người bỏ tiền mua. Không có tiền thì chỉ có thể chờ ch3t, nghe nói hôm nay triều đình phái tới người kiểm tra, chỉ có thể thiêu ch//ết người nhiễm bệnh."

"Ngày khác nào thái bình giả tạo?" Thẩm Thác hỏi.

Chỉ thấy người nọ thở dài: "Oan cũng không chỗ giải, muốn trách thì chỉ có thể trách bọn họ số khổ. Ngươi là người ngoài, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác." Người nọ nói rồi lắc đầu rời đi.

Quan binh bắt đầu đuổi người, trong tay bọn họ đang cầm một cây đuốc.

Ta kéo Thẩm Thác đang muốn tiến lên: "Ngài muốn nhúng tay vào việc này thật à?"

Vùng này thuộc thế lực của mẫu tộc Hoàng hậu Vương thị, giờ bại lộ hành tung chắc chắn sẽ tạo cơ hội để Vương thị xuống tay.

"Nhưng những người đó vô tội, ta không thể nhìn bọn họ ch.ế//t." Thẩm Thác gạt tay ta ra: "Nàng đứng xa một chút, đến lúc đó bọn chúng sẽ không để ý tới nàng."

Lúc cây đuốc sắp rơi xuống cỏ khô thì bị Thẩm Thác xông lên đá văng ra, cây đuốc rơi lên người quan binh.

Tiếng đánh nhau vang lên cùng tiếng kêu đau, vỗ công của Thẩm Thác rất cao, quan binh không phải đối thủ của hắn.

Nhưng bọn chúng có viện binh, chẳng mấy Thẩm Thác đã bị bao vây.

Ngay lúc ta lo lắng cho Thẩm Thác, một đội nhân mã từ trong đám người đi tới, cầm đầu là một vị mặc áo quan. Những người này đều mặc quân trang.

"Coi mạng người như cỏ rác, còn không mau dừng lại!" Vị cầm đầu nhảy xuống ngựa, có lẽ có quen biết với Thẩm Thác.

Y còn nhìn nhìn Thẩm Thác một lúc, thấy hắn không có bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Điện..."

Thẩm Thác vội vàng ngăn lại: "Có việc ra ngoài, hàn huyên thì không cần, bách tính ở bên trong nhiễm bệnh cần cấp tốc cứu chữa, nếu như tiền bạc không đủ thì dùng chỗ này."

Nói rồi Thẩm Thác đưa cho đối phương một một túi tiền nặng trịch.

"Chuyện này..."

Không chờ người nọ mở miệng, Thẩm Thác đã tới kéo tay ta rời đi.

"Nếu đã có cứu binh, tại sao còn phải đích thân ra tay?"

"Có cứu binh, nhưng dù sao cũng phải kéo dài thời gian chứ?" Thẩm Thác dẫn ta xuyên qua đám đông.

"Nàng ăn gì chưa?" Thẩm Thác lại nói.

Sự quan tâm đột ngột khiến ta có hơi luống cuống: "Chưa..."

"Vậy thì tốt, để tránh bị bại lộ hành tung, chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Ta sợ lúc cưỡi ngựa nàng nôn lên người ta." Thẩm Thác cười xấu xa nói.

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Biết ngay ngài không có ý tốt mà."