Chương 2 - ĐÔNG CUNG KÍ SỰ
[2/6]
5.
Lúc ăn trưa, cung nhân bưng cua say tới, nói là hôm qua Thẩm Thác dặn Ngự Thiện Phòng cất lại.
"Điện hạ rất có lòng, lúc nào nhớ đến Thái tử phi." Bích Thanh cười còn sung sướng hơn cả ta.
Vừa dứt lời, Thẩm Thác đã xuất hiện.
Bích Thanh nháy mắt với cung nhân nháy, rất nhanh, trong điện chỉ còn hai người ta và Thẩm Thác.
Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng ta biết, tâm trạng của Trầm Thác không được tốt lắm.
Bởi vì hắn đặt đĩa cua say đặt ở trước mặt mình, hắn không thích ăn cua, cảm thấy phiền, lãng phí thời gian công sức.
Chắc chắn là dùng để chọc tức ta.
"Tạ Phong thẩm vấn những kẻ bị bắt sống, ngươi có biết trên tờ khai viết gì không?" Thẩm Thác hỏi ta, đũa bạc trong tay như sắp bị hắn bóp nát.
"Việc do một tay Thái phó bày ra, mục đích nhằm trả thù ta." Vì chuyện của Hạ Đãi Tuyết mà quan hệ giữa Hạ phủ và Đông Cung đã đổ vỡ, bây giờ lại xảy ra chuyện này, Thẩm Thác tức giận cũng lẽ thường.
Ai ngờ hắn xanh mặt nhìn ta, gằn từng chữ: "Bọn chúng nói lúc chuẩn bị làm nhục ngươi, ngươi nói với bọn họ là Cô trêu hoa bắt bướm, bị mắc bệnh kín, còn nói Cô không thể thỏa mãn ngươi?"
Ta nhìn thái độ nghiêm túc của Thẩm Thác, không nhịn được cười phá lên, vết thương vừa đóng vảy suýt thì vỡ cả ra.
"Điện hạ nổi giận đùng đùng là vì việc này ư? Nói chẳng qua là để bảo vệ sự trong sạch mà thôi, điện hạ đại nhân đại lượng, hẳn sẽ không để ý chứ?"
"Ngươi có biết phụ hoàng rất quan tâm tới vụ án này, lời khai sẽ được Đại Lý Tự trình lên phụ hoàng không?" Thẩm Thác tức giận đập bàn: "Trong sạch của ngươi được bảo vệ, vậy còn Cô thì sao?"
"Nếu không phải Cô bảo Tạ Phong xóa lời khai không liên quan, trong sạch của Cô đã thành trò cười khắp Trường An rồi!"
"Điện hạ còn biết tới hai chữ trong sạch?" Rất ít khi thấy Thẩm Thác tức giận, bình thường luôn điềm tĩnh đúng mực, duy chỉ có lúc tức giận thú vị một chút. Ta đổ thêm dầu vào lửa: "Ngài lo lắng lệnh cho Tạ Phong xóa đi, thành ra lại giống như giấu đầu hở đuôi."
Thẩm Thác tức quá bật cười, khí lạnh thấu xương tỏa ra xung quanh: "Có cần Cô chứng minh trong sạch ngay bây giờ không?"
"Thẩm Thác, ta bị thương đấy.”
Thẩm Thác bừng bừng khí thế muốn chứng minh, ta sợ tới mức nói không ra hơi.
Nhưng đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ: "Cô dọa ngươi thôi, ngươi tưởng thật à? Ngươi yên tâm, cô nhìn ngươi mà chướng mắt."
Thẩm Thác ngồi xuống đối diện ta, nghiêm túc ăn cua say, cố tình ăn say sưa ngon lành.
Báo hại ta nhìn hắn mà nuốt nước miếng, không ăn được mấy thìa cháo loãng trước mặt.
Cuối cùng, trước khi tên khốn Thẩm Thác đi còn không quên dặn dò Bích Thanh: "Vết thương của Thái tử phi chưa lành, cần ăn đồ thanh đạm."
Bích Thanh ngốc nghếch, cảm động vô cùng: "Thái tử phi, người xem điện hạ quan tâm người biết bao."
Hơn nửa tháng tiếp đó, Thẩm Thác đều đến chỗ ta dùng bữa, ta húp cháo, hắn ăn sơn hào hải vị, ta uống thuốc, hắn ăn dưa ngọt bánh ngon, quyết không chọc ta tức ch3t sẽ không bỏ qua.
Ngày thương thế lành, Dung Phi tin tức linh thông lập tức triệu ta tới.
Dung Phi không thích ta, lần nào cũng muốn gõ đầu ta, thậm chí bắt ta đứng nửa ngày cũng là chuyện bình thường.
"Thỉnh an Dung Phi nương nương..."
Khi đang nhún gối hành lễ thì đã nghe thấy giọng nói bất mãn:
"Thái tử phi dưỡng bệnh ngày, quên luôn quy củ trong cung rồi?"
Ta chỉ có thể quỳ xuống hành lễ với bà ta: "Nhi thần nhất thời sơ sót, Dung Phi nương nương giáo huấn phải."
"Theo bổn cung thấy, Thái tử phi càng lúc càng hồ đồ rồi. Bệnh không khỏi đã chạy ra ngoài cung, còn gây nhiều thị phi như vậy, khiến Thái tử phải dẫn binh đi cứu khi mà cung yến còn chưa tan. Chuyện Đông Cung bị cháy đã để người ta dị nghị, giờ mới được mấy ngày Thái tử phi lại gây họa, Thái tử phi sơ Thái tử rảnh rỗi quá à?"
Trước trận quở trách của Dung Phi, ta chỉ có thể im lặng chịu đựng, thỉnh thoảng trả lời một câu "Dung Phi nương nương nói phải, hết thảy đều là lỗi của nhi thần".
Dù sao bà ta cũng là thân mẫu của Thẩm Thác, dù không được sủng ái thì Thẩm Thác vẫn nghiêng về phía bà ta.
Mỗi lần phải quỳ trước kia, Thẩm Thác luôn xem kịch vui, tiện thể chế nhạo ta vài câu.
Nhưng sau chuyện của một năm trước, rất ít khi hắn bắt ta quỳ.
Dung Phi vừa bảo ta quỳ, hắn đã vội vàng chạy đến, có lẽ vì nhớ tới cảnh tại hắn mà ta quỳ trong tuyết suốt hai canh giờ.
Nhưng bây giờ đang lúc thượng triều, chắc chắn Thẩm Thác sẽ không tới. Hơn nữa, hắn hận không thể cho ta nếm mùi đau khổ ấy chứ.
Có lẽ vì bị thương mà mới quỳ một lúc hai đầu gối đã đau.
Song, Dung Phi không định buông tha: "Ngươi đã gả vào Đông Cung ba năm nhưng Thái tử vẫn không có lấy một mụn con, ngươi làm Thái tử phi mà không biết phải làm thế nào à."
"Nhi thần vô năng." Ta dùng hết khí lực mới nói ra được mấy chữ.
"Nếu biết mình vô năng thì nên nhường cho người làm được, Đông Cung cũng không còn mấy người, ngươi phải phân ưu cho Thái tử. Thân làm Thái tử phi, lẽ ra nên hiểu đạo lý vũ lộ quân triêm*." Dung Phi lạnh lùng nói, mà ta đã không còn sức đáp lại.
Phải sủng hạnh tất cả phi tần
Lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, trong tay áo, móng tay cắm vào lòng bàn tay, muốn dùng đau đớn để giữ tỉnh táo.
"Sao vậy? Ta nói không đúng à?" Dung phi không chịu tha.
"Mẫu phi."
Dung Phi nghe tiếng đứng dậy: "Thái tử."
Nhìn thấy bóng người tới gần, ta được Thẩm Thác đỡ dậy, hai đầu gối đã đau nhức vô cùng, phải vịn vào hắn mới có thể cố đứng vững.
"Mấy ngày trước, Lạc Nhi vì Cô mà bị thương, còn yếu, không thể quỳ lâu." Thẩm Thác vừa cất tiếng, sắc mặt Dung Phi lập tức thay đổi: "Thái tử, con trách ta phạt Thái tử phi sao?"
"Cô không có ý đó, là Cô sơ sót, không báo với mẫu phi." Thẩm Thác sẽ không cãi lại Dung Phi, ôm hết lỗi lầm lên người mình.
Sắc mặt Dung Phi dịu bớt: "Nếu Thái tử phi đã không khỏe, vậy thì về đi."
Vừa dứt lời, ta đã được Thẩm Thác bế lên.
Ta hoảng hốt quàng lấy cổ hắn, liếc mắt thấy sắc mặt Dung Phi đã trắng bệch.
"Ngài rước thù hằn lên đầu ta giỏi thật đó." Ta thấp giọng oán trách.
"Chẳng lẽ ngươi có thể tự mình đi về Đông Cung?" Thẩm Thác cúi đầu nhìn ta, thái độ điềm nhiên như không.
"Ngài làm vậy sẽ khiến trong cung dị nghị, thể nào ngày mai người vừa thượng triều ta lại phải quỳ tiếp."
"Chuyện hôm nay sẽ không có lần sau. Trong cung dị nghị, mẫu phi sẽ không bắt ngươi quỳ nữa. Mẫu phi không được sủng ái nên luôn hạ mình kín tiếng, không thích bị mọi người bàn tán." Thẩm Thác giải thích, nhưng ánh mắt của ta đã liếc sang bên kia từ lâu.
Tạ Phong và Ngũ Công chúa Thẩm Bạt.
Chắc là Thẩm Bạt đến chờ Tạ Phong hạ triều, bọn họ đi bên nhau, tắm mình trong nắng sớm, đẹp như ngọc như họa.
Ta mải nhìn, lời của Thẩm Thác không lọt vào tai ta một câu nào.
Đột nhiên người bay lên không, sau đó rơi xuống vòng tay vững chắc.
Ta sợ hãi ôm chặt lấy Thẩm Thác: "Ngài..."
Thẩm Thác bình tĩnh nhìn về phía trước: "Gần đây ngươi nặng hơn rồi, bế mệt hơn."
6
"Ngày nào cũng húp cháo trắng, đói tới mức sắp còn bộ xương rồi."
“Tự cho là thông minh bị dao đâm, tự làm tự chịu." Thẩm Thác phản bác.
"Nhưng chẳng phải cũng có lợi cho điện hạ sao?" Đông Cung liên tiếp xảy ra chuyện, lại không điều tra ra được kẻ đứng sau, làm người ta không khỏi suy đoán liệu có phải là phe đối địch của Cửu hoàng tử Thẩm Lăng gây nên.
Thẩm Lăng do Hoàng hậu sinh, xuất chúng không thua kém Thẩm Thác.
Đương nhiên, Hoàng đế cũng đánh giá như vậy.
Nhưng bản tấu trình lên Hoàng đế đã bị Thẩm Thác nhúng tay, dẫn tới gần đây mẫu tộc của Hàng hậu bị gõ đầu nhiều lần.
Vì Hạ Thái phó từng nghi ngờ người phóng hỏa là ta, nên lần này ta bị thương, chẳng qua là để phụ thân của ta ăn miếng trả miếng, khiến Hoàng đế tị hiềm Hạ phủ.
Từ ngày đó, Hạ phủ không dám ra tay với ta nữa. Nếu suy xét kỹ lưỡng, có lẽ người được hưởng lợi nhiều nhất là Thẩm Thác.
"Trong mắt ngươi chỉ có hai chữ âm mưu thôi à." Thẩm Thác nhìn Tạ Phong và Thẩm Bạt cách xa xa: "May mà ngươi không gả cho Tạ Phong, nếu không thanh danh trăm năm qua của Tạ thị đều bị ngươi hủy hoại."
"Đúng vậy, thế nên ta mới mang tai họa đến cho điện hạ, hy vọng điện hạ lớn mạng." Ta nhếch miệng nở một nụ cười giả tạo với Thẩm Thác.
"Đừng quên, năm đó là ai suýt nữa què chân cũng quyết phải cứu Cô?” Thẩm Thác lại không giận, vui vẻ nhắc tới chuyện năm đó.
"Đừng tự mình đa tình, ta chỉ sợ ngài liên lụy ta thôi. Hơn nữa, nếu sớm biết ngài đã có chuẩn bị, ta sẽ không quỳ....."
Năm đó, Thẩm Thác bị nghi ngờ lén lút nuôi binh rèn vũ khí ở Mạn Bắc, ý đồ mưu phản.
Thân là thiên tử, tối kỵ nhất chuyện mưu phản.
Hoàng đế tức giận, Thẩm Thác lập tức bị bắt giam vào thiên lao.
Lúc ấy, chúng đại thần vội vàng phủi sạch quan hệ với Đông Cung, sợ bén lửa lên người.
Ta không cam lòng bị Chung phủ bỏ rơi, càng không cam lòng từ Thái tử phi biến thành vong hồn dưới đao.
Năm đó, Thái hậu bị hãm hại, quỳ trong tuyết một đêm, ch3t trong oan ức.
Để bảo vệ tính mạng của Thẩm Thác, ta chỉ có thể lấy mạng ra đánh cược một phen trên con đường Hoàng đế phải đi qua.
Tuyết đã cao tới đầu gối, lạnh thấu xương.
Bích Thanh nói, chút nữa thôi là ta đã trở thành một bức tượng băng.
Từ đó về sau, ta mang tật ở đầu gối, không thể quỳ lâu, trời trở lạnh là lại đau nhức khó nhịn.
Cũng từ đó về sau, Thẩm Thác không để ta quỳ lâu ở chỗ Dung Phi nữa.
"Rốt cuộc mẫu phi đã nói gì với ngươi?" Thẩm Thác cãi nhau với ta, hiếm lắm mới được vậy.
…
"Chẳng phải tại ngài à, gần đây ngày nào cũng đến chỗ ta. Bà ta cho rằng ngài bị ta mê hoặc thần hồn điên đảo, cho ta sẽ mang tai họa đến cho ngài, vậy nên muốn ta rộng lượng một chút, tìm cho ngài thêm nhiều mỹ nhân, cùng mang tai họa đến cho ngài."
Thẩm Thác nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ: "Ta thấy trong lời ngươi nói chỉ có một câu là thật."
"Câu nào?"
"Ngươi sẽ mang tai họa đến cho Cô."
"Vậy thì sau này điện hạ đừng tới chỗ ta nữa, không kẻo ta lại gây họa." Ta chỉ thiếu điều véo hắn mấy cái thật đau.
"Được, Cô đã bảo người mua cho ngươi hạt dẻ bao đường, gà hoa sen và sữa anh đào, còn định cùng ăn mừng ngươi khỏe, giờ xem ra không cần nữa rồi." Thẩm Thác nhướng mày, mỉm cười.
"Ngài tốt thế ư? Ta nghĩ không cần đâu." Ta thấy trong lời của hắn chỉ có câu cuối là thật.
"Không cần thật?" Thẩm Thác kinh ngạc trước sự bình tĩnh của ta.
"Không cần. Thái tử điện hạ một ngày trăm công ngàn việc, đừng lãng phí thời gian cho ta.”
"Thật sự không muốn ăn sao?" Hắn chưa từ bỏ ý định.
"Không ăn."
...
Tối đó, Thẩm Thác không đến thật, nhưng vẫn sai người mang hạt dẻ chao đường, gà hoa sen và sữa anh đào tới.
"Điện hạ nói, mua cũng mua rồi, không thể lãng phí."
7.
Thẩm Thác quá coi thường Dung Phi, tuy bà ta không còn bắt ta quỳ nữa, nhưng lúc thỉnh an, bên cạnh lại có thêm một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp.
Ta từng gặp nàng trong cung yến, là muội muội Triệu Lộ Dao của Tướng quân Triệu Đông.
Trong cung của Dung Phi hiếm khi có nữ quyến lạ xuất hiện, Triệu phủ là bà con xa của Dung Phi, những năm gần đây Triệu Đông lập nhiều chiến công nên mới thân thiết trở lại.
"Thỉnh an Dung Phi nương nương."
"Đi đứng không tiện thì không cần quỳ, không kẻo Thái tử lại hiểu lầm bổn cung." Dung Phi hừ khinh một tiếng, lạnh lùng đảo mắt qua ta.
"Tạ Dung Phi nương nương hiểu cho." Ta đứng dậy đứng ở một bên.
Triệu Lộ Dao nhún gối hành lễ với ta: "Tham kiến Thái tử phi."
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, tự tin chuẩn mực.
Dung Phi hài lòng nhìn nàng: "Phiền con vào cung thăm bổn cung rồi."
"Sao nương nương lại nói vậy, có thể vào cung bầu bạn với nương nương là phúc phận của con." Triệu Lộ Dao nịnh Dung Phi sướng rơn.
"Hiện tại Đông Cung cũng không còn mấy người, con bé Đãi Tuyết kia phúc bạc, những người khác cũng không an phận, chỉ còn lại mấy Hồ cơ tới từ Tây Vực, thế này còn ra thể thống gì?" Dung Phi khơi chuyện.
"Nương nương hiểu nhầm rồi, mấy ả Hồ cơ kia đều bị ta lấy lý do dung mạo không đường hoàng đuổi khỏi Đông cung rồi, còn những kẻ không an phận cũng đã được nhi thần xử lý, có thẻ nói hiện giờ Đông Cung rất yên ấm." Ta mỉm cười tiếp lời Dung Phi. Nếu đã làm Thái tử phi, đương nhiên ngày thường không thiếu minh thương ám tiễn, ta chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.
Còn về những Hồ cơ kia, bọn họ bị ép rời xa quê hương gả cho một nam tử chưa từng gặp mặt, thay vì bị nhốt trong Đông Cung chờ ch3t, chẳng thà tìm đại một cái cớ trả tự do cho bọn họ, đỡ phải ở lại Đông Cung chịu khinh ghét.
"Chẳng có ai thì êm ấm kiểu gì?" Dung Phi bị ta chọc tức, nhưng có Triệu Lộ Dao ở đây nên không tiện phát hỏa, "Bổn cung sợ con một mình xử lý sự vụ Đông Cung quá vất vả thôi."
"Tạ mẫu phi quan tâm, nhưng mấy ngày nay Lạc Nhi cần dưỡng thương, sự vụ trong Đông Cung do Cô quản lí thay, mẫu phi không cần lo lắng." Giọng của Thẩm Thác vang lên, cùng với đó là tiếng bước chân có vẻ vội vàng.
Dung Phi đen mặt, không vui: "Thái tử tới à."
"Lộ Dao thỉnh an Thái tử." Triệu Lộ Dao thấy Thẩm Thác thì rất vui vẻ.
"Con thân là thái tử, cần lo sự vụ trong triều, mà còn phải gánh vác cả mấy chuyện vụn vặt của Đông Cung, lỡ bệnh ra đấy thì làm sao đây?" Dung Phi rất không vui.
"Mấy ngày nay sức khỏe Lạc Nhi đã tốt lên, Cô có thể rảnh tay hơn, mẫu phi có thể yên tâm." Thẩm Thác nói, đi tới bên cạnh ta rồi ngồi xuống.
"Thái tử phi bệnh nặng mới khỏi, kỵ nhất là vất vả quá độ." Dung Phi nói, ngữ khí dịu lại: "Từ nhỏ Lộ Dao đã bắt đầu xử lý sự vụ trong phủ, đến Đông Cung cũng có thể giúp được."
Triệu Lộ Dao ngượng ngùng cúi đầu.
"Mẫu phi nói gì vậy? Cô nương Triệu phủ đến Đông Cung làm tỳ nữ chẳng phải là tủi thân sao?" Thẩm Thác không đồng ý, Dung Phi nghe vậy mặt biến sắc, Triệu Lộ Dao thì cắn môi, rất lúng túng.
Ngay cả người đứng xem là ta đây cũng thấy lời này hơi quá, nhục nhã muội muội ruột thịt của Triệu Đông ngay trước mặt mọi người, Thẩm Thác sợ bản thân sống dai quá à?
"Cũng không còn sớm nữa, Lạc Nhi phải về Đông Cung uống thuốc rồi, nhi thần cáo từ trước." Nói rồi Thẩm Thác chẳng buồn để ta có thời gian hoàn hồn, kéo ta rời đi luôn.
...
Khi đã đi đủ xa, ta mới tức giận hất tay Thẩm Thác ra: "Hôm nay ngài làm sao vậy? Bình thường luôn nghe lời Dung Phi, mà hôm nay lại chẳng cho bà ta một chút thể diện nào. Ngài lo ta bị gây khó dễ chưa đủ à?"
"Nếu như Cô muốn nhìn ngươi bị gây khó dễ thì người được kéo đi đã không phải là ngươi." Thẩm Thác nhìn ta, "Không phải quỳ chứ?"
"Nhờ phúc của ngài, không quỳ."
"Nhưng tại sao ngài không thích vị Triệu cô nương kia? Người ta xinh đẹp hiền thục, đôi mắt kia, hận không thể nhìn thấu ngài luôn đó." Ta lại hỏi.
Thẩm Thác mím môi, ánh mắt bắn ra sá//t khí: "Chung Lạc, Cô cảnh cáo ngươi, đừng có mưu tính đưa người không liên quan vào Đông Cung."
"Nàng ấy đâu phải người không liên quan, nàng là giọt m//áu đầu tim của Thái hậu, rốt cuộc ngài không hài lòng ở điểm nào?"
"Thiên kim đại tiểu thư nhà người ta non nớt yếu đuối, Cô sợ bị kẻ ác như ngươi tàn phá." Thẩm Thác nheo mắt, trêu ghẹo.
"Điện hạ sợ cái gì chứ, ta ác thì sẽ có kẻ ác là ngài trừng trị mà —— "
"Vừa khỏi bệnh đã đắc ý vênh váo, biết thế hôm nay Cô nên đến muộn một chút, để ngươi học được thế nào là đoan trang lễ độ từ Triệu Lộ Dao kia."
"Ngài có bản lĩnh thì mời người ta đến Đông Cung, ta cam đoan ngày ngày học theo nàng…
"Có ngươi đủ phiền rồi."
8.
Thẩm Thác đã xem nhẹ quyết tâm của Dung Phi, sáng sớm hôm sau khi Thẩm Thác vào triều, Dung Phi lập tức tới.
Bà ta còn dẫn theo Triệu Lộ Dao, nói gần nói xa, bảo ta rộng lượng, tác hợp Triệu Lộ Dao và Thẩm Thác.
Tất nhiên ta đồng ý, hầu như dạo này ngày nào Thẩm Thác cũng lại đây, ta bị hắn làm cho tức giận muốn giảm cả thọ.
Quả nhiên, hôm nay Thẩm Thác lại tới, trong tay còn cầm rượu vải và bánh vải mà ta thích nhất.
Nhìn sắc mặt tươi tắn của hắn, chắc là rất vui, hôm nay ở trên triều, hắn hại hai vị đồng liêu của phụ thân ta mất chức, không cho cha vợ một chút thể diện nào.
Phụ thân tức tới mức vừa hạ triều liền sai người đưa tin cho Đông cung, bảo ta ngày mai về Chung phủ một chuyến.
"Điện hạ có hứng thật đó, ngày nào cũng tới." Ta cho cung nhân lui ra, cười giả tạo với hắn.
"Cô và Thái tử phi là phu thê, sao có thể không đến?" Nói xong, Thẩm Thác đặt rượu vải và bánh vải xuống: "Biết ngươi thích nên mua cho người đấy."
Thẩm Thác cố ý đặt rượu tới trước mặt ta rồi lấy về: "Quên mất, hôm nay là ngày đầu của quý thủy, ngươi không thể uống. Thôi để Cô uống thay ngươi vậy."
Ta nén giận, cản hắn lại: "Điện hạ có lòng là được rồi, ta rót rượu cho điện hạ." Nói xong, ta cầm vò rượu rót rượu cho hắn.
"Có việc muốn xin Cô?" Thẩm Thác nhướng mày, trong mắt tràn đầy đắc ý.
"Ý điện hạ là sao?" Chỉ có chuyện trên triều hôm nay, không cần nói cũng biết.
Thẩm Thác cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, ra hiệu bảo ta tiếp tục: "Chung Lạc, xin xỏ phải ra dáng xin xỏ."
"Điện hạ nói phải." Ta cúi đầu rót đầy chén cho hắn, nhưng hắn không hay biết ngón tay dính mê tình của ta nhúng vào rượu.
Nhìn Thẩm Thác uống hết rượu, ta tìm đại một cớ rời đi.
"Bảo người gọi Triệu cô nương tới, không cần để lại người trong phòng" Ta dặn dò Bích Thanh.
"Thái tử phi, người muốn đưa người đến trên giường của điện hạ thật sao? Nhưng mấy ngày nay, rõ ràng điện hạ rất tốt với người..." Bích Thanh hơi do dự.
"Ngày nào Dung Phi cũng gõ đầu ta, ta há có thể không nghe?" Dù sao cũng đã nhận của Dung Phi mấy vạn lượng vàng, tự nhiên phải tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
"Nhưng gần đây điện hạ bảo vệ người..."
"Ngươi không hiểu." Ta kiên nhẫn giải thích với Bích Thanh: "Nam nhân có mới nới cũ, nhỡ ngày sau hắn ghét bỏ ta, tính nợ cũ với ta, ta cũng không thể giải thích." Huống chi, Thẩm Thác cũng không hề thích ta.
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa, còn không mau mời người tới?" Thuốc sắp phát tác rồi.
"Vâng." Bích Thanh đáp, miễn cưỡng đi đến thiên điện.
Đợi Bích Thanh đi, ta rất có tâm áp tai lên tường nghe động tính trong phòng.
Ai ngờ không nghe được tiếng điên loan đảo phượng, chỉ thấy"rầm" một tiếng, cửa bị đá văng.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Thẩm Thác đứng ngoài cửa, khắp người ngập trong lửa giận.
"Điện hạ..." Đám cung nhân sợ khiếp, muốn khuyên nhưng lại không dám tiến lên.
Thẩm Thác không để mắt tới, chỉ lạnh lùng nhìn ta: "Lui hết ra ngoài, đóng cửa lại.
"Gọi Triệu cô nương vào đi." Tôi nói.
Sắc mặt Thẩm Thác càng âm trầm: "Ta xem ai dám?"
Cung nhân bị dọa vội vàng rời đi, thiên điện chỉ còn lại ta và Thẩm Thác.
Bốn bề lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn.
Bóng người cao lớn lại gần ta ta
Ta ngẩng đầu, chạm mắt với Thẩm Thác, có lẽ thuốc đã phát tác.
"Chung Lạc, Cô coi thường ngươi quá rồi." Hắn khống chế hơi thở, ngồi xổm xuống bên cạnh ta, hơi thở cực nóng lướt qua mặt.
"Điện hạ nói gì vậy? Vị Triệu cô nương kia hầu hạ không tốt sao?" Dù sao Thẩm Thác sẽ không đụng vào ta, ta không cần phải sợ.
"Ngươi còn dám nhắc đến nàng ta? Ngươi quên lời Cô nói rồi à? Người không liên quan, đừng mang vào Đông cung." Hắn đến gần ta, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.
"Thuốc giải!" Hắn nghiến răng.
"Thuốc giải gì, điện hạ nói gì ta nghe không hiểu."
"Đừng giả ngu với Cô!" Trán Thẩm Thác lấm tấm mồ hôi, đôi môi mím chặt.
"Thuốc giải chính là Triệu cô nương." Ta nhìn hắn, hiểu ý cười nói: "Cố nhịn hại mình, ta khuyên điện hạ không nên nhịn làm gì.
"Chung Lạc, đừng uy hiếp Cô." Vừa dứt lời, đôi môi đã bị hơi thở nóng rực cướp lấy, vị ngọt và đắng của rượu vải tỏa ra trong miệng.
Ta chống hai tay trước ngực Thẩm Thác, đẩy thế nào cũng không đẩy được hắn ra.
Đợi đến khi hắn buông ta ra, ta suýt thì tắc thở.
Hai mắt Thẩm Thác dần dần nhiễm dục vọng: "Đưa Cô thuốc giải, không thì chúng ta ngọc nát đá tan."
"Trước khi Cô tới đã uống mấy hớp rượu vải đấy." Giọng nói thủ thỉ bên tai, mê mang mà lại dụ hoặc.
Nhưng với ta mà nói lại như lưỡi rắn ngâm độc.
Hắn biết ta sẽ không để bản thân trúng mê tình, chỉ cần ta trúng mê tình thì sẽ dùng thuốc giải.
"Ngươi yếu, không thể nhịn tới bây giờ như Cô được đâu." Thẩm Thác cong môi, nhìn ta với ánh mắt hả hê.
Thẩm Thác đoán rất đúng, nếu không phải ta còn sót lại một tia lý trí thì có lẽ đã nào tới hắn như ác lang mãnh hổ rồi.
Ta mở hầu bao, ném thuốc cho Thẩm Thác, đồng thời cũng bỏ một viên vào miệng.
"Nói đi, vụ này mạo hiểm như vậy, lừa được của Triệu gia bao nhiêu ngân lượng?" Thẩm Thác xòe tay ra.
"Sao, điện hạ còn thiếu mấy đồng tiền lẻ ấy à?" Ta cười khẩy.
"Nụ hôn đầu của Cô, ngươi nói xem đáng giá bao nhiêu?"
Môi Thẩm Thác hơi sưng đỏ vì vừa rồi bị ta cắn, nhìn kỹ còn có thể thấy đã rớm m//áu.
"Ngươi bán đứng Cô, còn hại Cô bị thương, tính thế nào đây?" Thẩm Thác đè ta lên tường, bốn mắt nhìn nhau.
"Tiền quyên cho Tạ Phong mở trường tư thục cho cô nhi rồi. Không có tiền, còn tấm thân này thôi." Vừa dứt lời thì đã thấy sắc mặt Thẩm Thác vô cùng khó coi: "Tình cảm sâu đậm thật đấy."