Chương 3 - Đơn Giám Định Động Trời
Tôi đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng, lạnh nhạt nói:
“Em không khỏe.”
Nghe thấy tôi từ chối, Đặng Vũ Trạch rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, giữ thân như ngọc với người ngoài, anh thực sự nghĩ tôi còn muốn để anh chạm vào sao?
Anh ta múc một bát canh cho tôi, rồi đổi giọng:
“Mẹ anh ở quê sắp được đền bù giải tỏa để xây khu nghỉ dưỡng, dự án này chính công ty đang làm, em có thể nói với ba em giao nó cho anh không?”
“Ồ? Vậy à? Anh muốn nhận sao?”
Tôi cố ý hỏi lại.
Quả nhiên, ánh mắt Đặng Vũ Trạch sáng rực lên, vẻ mặt hớn hở:
“Anh đảm bảo sẽ làm tốt!”
Anh ta còn giơ hai ngón tay lên thề:
“Nhất định sẽ không làm em và ba thất vọng!”
Tôi cúi đầu nhìn bát canh, lớp váng dầu nổi trên mặt nước, ngấy đến mức khiến tôi buồn nôn, hệt như những lời anh ta vừa nói.
3
Tôi cố ý làm khó, khẽ nhíu mày:
“Em cũng muốn giúp anh lắm chứ, nhưng công ty còn nhiều cổ đông khác, ba chưa giao dự án cho anh là để tránh tai tiếng thôi.”
“Vợ à, hay là…” mắt hắn ta đảo một vòng, lập tức nảy ra chủ ý:
“Anh lập ngay một công ty khác, rồi nhờ ba giao dự án cho anh? Như vậy chẳng phải là chúng ta tự kiếm tiền cho nhà mình sao?”
Tôi giả vờ suy nghĩ nghiêm túc một chút, rồi gật đầu:
“Cũng được, dù sao anh cũng không thể cả đời đi làm thuê.”
Nghe xong câu đó, hắn suýt nữa nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Tôi nhìn hắn ta nôn nóng chạy vào thư phòng, không biết là muốn báo tin vui cho ai.
Khóe môi tôi cong lên một nụ cười trào phúng.
Đặng Vũ Trạch, lần này… người mắc câu là anh!
Quả nhiên, sau cuộc gọi đó, hắn ta nói muốn về quê một chuyến, tôi lập tức đồng ý.
Hắn rời nhà là đúng lúc để tôi gặp ba mình.
Buổi chiều tôi đã liên hệ với ba, giờ đây bảng sao kê của Đặng Vũ Trạch đã nằm trên bàn làm việc của ông.
Tuần lễ tôi nằm viện cấp cứu vì chửa ngoài tử cung, hắn nói với tôi rằng phải đi công tác nên không thể ở cạnh tôi.
Nhưng thực tế, hắn đã lấy danh nghĩa tiền hàng để rút khỏi công ty tổng cộng bảy triệu năm trăm năm mươi nghìn tệ.
Số tiền này được dùng để mua một căn hộ cao cấp hướng sông.
Còn từ cửa hàng trang sức thì hắn đã tiêu hết ba triệu bốn trăm tám mươi nghìn tệ chia làm ba lần.
Bộ trang sức đó chính là cái hôm nay cô gái kia đeo.
Tất cả thông tin đều chi tiết rõ ràng, thậm chí cả việc hắn đã âm thầm đăng ký công ty cũng có hồ sơ xác thực.
Hai năm nay, hắn đã chuyển đi hàng chục triệu.
Không lạ gì chuyện tối nay hắn chủ động nhắc về việc lập công ty để lấy dự án.
Thì ra… tất cả đều đã sắp đặt sẵn từ lâu.
Vốn dĩ ba tôi đã không ưa gia thế của Đặng Vũ Trạch, cho rằng hắn hèn kém, lại còn một đám thân thích như đỉa đói bám theo.
Vậy mà tôi khi ấy còn ngây thơ tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả.
Ngày tháng yên ấm qua lâu rồi…
Hắn thật sự nghĩ có được ngày hôm nay là nhờ năng lực của hắn sao?
Ba không trách móc tôi, chỉ hỏi một câu:
“Con muốn xử lý thế nào?”
“Tất nhiên là phải khiến bọn họ trả giá gấp bội!”
Tôi siết chặt nắm đấm.
Sau khi rời khỏi công ty, tôi lập tức lái xe xuyên đêm về nhà mẹ chồng.
Chưa vào đến cửa đã nghe tiếng mấy người họ hàng ríu rít ngoài sân.
Chị gái của Đặng Vũ Trạch cười như gà mái thắng trận:
“Trời ơi, mang thai con trai à? Quá tốt rồi, nhà họ Đặng có người nối dõi rồi!”
“Chị nói này, mau ly hôn với con vợ kia đi, một con gà mái không biết đẻ còn chiếm chỗ làm gì? Tốt nhất bắt nó ra đi tay trắng, lúc đó toàn bộ tài sản sẽ là của con trai em!”
Nói xong, ông cậu liền hùa theo:
“Đúng đúng đúng, không thể để nó chia tiền đâu, đó đều là do con kiếm được, dựa vào đâu cho nó?”
Tôi nhìn hai kẻ đó, trong lòng chỉ thấy nực cười.
Chị gái hắn từng bị chồng bạo hành suốt ba chục năm, là tôi thuê luật sư để bà ta giải thoát.
Sau đó muốn tự mở tiệm làm ăn cũng là tôi bỏ tiền ra.
Ông cậu đầu năm mắc bệnh nặng, cũng chính tôi bỏ nhiều tiền mời chuyên gia giỏi nhất phẫu thuật cho ông ta.
Bọn họ nhận ân tình của tôi, quay lưng lại là hợp sức cấu xé tôi?
“Vũ Trạch, con gái tôi mang thai cho nhà họ Đặng đó nhé, cậu không được vong ân phụ nghĩa!”
Một giọng đàn bà vang lên.
Vài giờ trước còn là người giúp việc đến nhà tôi cướp đồ — cô Vương, giờ đang đỡ đần cho Bạch Vi bước ra từ trong phòng.
Cô ta còn cẩn thận lót thêm một lớp đệm dày lên ghế cho Bạch Vi, như nâng niu nữ chủ nhân mới của ngôi nhà.
Không khó để tôi hiểu vì sao nhìn Bạch Vi thấy quen mắt.
Thì ra, đó là con gái của cô Vương.
Đặng Vũ Trạch cúi đầu liên tục, giọng nịnh bợ:
“Mẹ yên tâm, con tuyệt đối không phụ lòng Vi Vi.”
Ha!
Ban ngày còn gọi “cô Vương”, đến tối đã đổi thành “mẹ”?
Đặng Vũ Trạch, anh thật giỏi đóng kịch!
Bạch Vi xoa bụng, mỉm cười đắc ý:
“Thật ra em còn một tin vui nữa muốn nói với mọi người!”
4
“Bác sĩ nói, trong bụng em là bốn đứa.”
Một câu nói như sét đánh giữa sân nhà họ Đặng.
Người vui mừng nhất chính là ông bố chồng góa vợ nhiều năm, cười đến mức miệng không khép lại được:
“Vi Vi đúng là phúc tinh của nhà họ Đặng chúng ta!”
Đặng Vũ Trạch lập tức quỳ xuống cạnh chân Bạch Vi, hấp tấp hỏi:
“Thật à?”
Bạch Vi ngượng ngùng gật đầu:
“Đương nhiên là thật rồi, em còn muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng dạo này anh chẳng thèm đến gặp em.”
Càng nói, cô ta càng tỏ ra tủi thân, rồi đưa tay lên chấm nước mắt.
Đặng Vũ Trạch lập tức dỗ dành:
“Anh bận công việc công ty thôi mà!”
“Vợ yêu của anh, là anh lơ em rồi, anh hứa, chờ các con chào đời, anh lập tức đổi căn hộ thành biệt thự, rồi thuê thêm vài bảo mẫu chăm em!”
Tiếng chúc mừng vang lên không dứt, nhất là bố chồng tôi.
Ông ta là người tính toán nhất, lập tức nói:
“Bốn đứa này, tính theo đầu người, chúng ta sẽ được chia rất nhiều tiền!”
“Ôi chao, mà nếu có thể thêm vài miệng ăn nữa thì càng tốt!”