Chương 3 - Đổi Lấy Một Đoạn Ký Ức

Một cô gái đưa điện thoại cho tôi, bấm vào một đoạn video.

Video rất ngắn, hình ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là một bãi biển trong lễ hội âm nhạc.

Trời mưa lất phất, tôi và Chu Thụ một trước một sau bước đi.

Tôi đeo trên lưng cây guitar thứ hai của anh ta.

Bất ngờ một cơn gió mạnh thổi đến, Chu Thụ dừng bước, cởi áo khoác, phủ kín lên người tôi.

Sau đó, anh ta đeo luôn cả cây guitar kia lên vai, ôm tôi bước tiếp.

Tôi nhìn màn hình, tầm mắt dần nhòa đi.

Tôi suýt quên mất, chúng tôi đã từng có khoảng thời gian tốt đẹp như vậy.

“Chị ơi, sao chị khóc thế?”

Cô gái trẻ giọng trong veo kéo tôi về thực tại.

“Vậy người trong video đúng là chị sao? Chu Thụ nổi tiếng rồi liền bỏ chị, yêu La Thu phải không?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

May mà y tá đúng lúc này vào phòng, đưa họ ra ngoài.

Lúc mở điện thoại ra, tôi mới thấy trên hot search đã nổ tung.

Không biết ai đã tung video này lên, nói rằng tôi không chỉ là quản lý của Chu Thụ, mà từng là người yêu của anh ta.

Thậm chí, họ còn nói Chu Thụ vì danh lợi mà bỏ rơi tôi.

Lúc này, tôi mới biết mấy ngày qua trong khi tôi vật lộn với bệnh tật, Chu Thụ và La Thu đã chính thức công khai yêu nhau.

Vừa lướt xuống, một tin mới leo lên hot search số một.

“Chu Thụ phản hồi”

Anh ta đăng một bài viết dài vài trăm chữ.

Ban đầu thừa nhận từng yêu tôi, sau đó lại nói rằng vì sự nghiệp không thuận lợi, không muốn lãng phí tuổi xuân của tôi, nên hai người đã chia tay.

Ngay cả khi tình cảm đã phai nhạt, tôi vẫn nhận ra ngay – đây không phải văn phong của anh ta.

Hẳn là do công ty quản lý sắp xếp để xử lý khủng hoảng.

Không bao lâu sau, Chu Thụ gọi cho tôi, mong tôi phối hợp cùng anh ta làm rõ mọi chuyện.

“Xin lỗi, tôi không rảnh.”

Tôi định cúp máy, thì anh ta hét lên từ đầu dây bên kia:

“Đường Dung, cô đã nhận ba mươi triệu của tôi, chúng ta chia tay trong hòa bình.”

Chia tay trong hòa bình ư?

Không hề.

Chỉ là tôi đã bệnh đến mức không còn sức lực nữa, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian. Tôi không muốn trong những ngày tháng cuối cùng của đời mình, vừa chịu đựng nỗi đau của bệnh ung thư, vừa bị những chuyện tình cảm rối ren này trói buộc, không thể buông tay.

“Anh sai rồi, Chu Thụ. Chúng ta ly hôn, chứ không phải chia tay.”

Chu Thụ im lặng trong giây lát, sau đó chủ động cúp máy.

Tối hôm đó, tôi lại bắt đầu nôn ra máu không kiểm soát, thậm chí còn chảy cả máu mũi.

Bác sĩ kiểm tra cho tôi, kết luận rằng tế bào ung thư đã di căn, nhất định phải phẫu thuật ngay.

Thế là tôi có mấy ngày không xem điện thoại.

Đến khi mở lại, dư luận trên mạng đã hoàn toàn nghiêng về một phía.

Bởi vì Chu Thụ đã tung ra một vài bức ảnh.

Trong căn phòng karaoke tối tăm, tôi ngồi giữa một nhóm đàn ông, cầm chai rượu trong tay, trên mặt là nụ cười khiêm nhường, lấy lòng.

Anh ta chỉ đính kèm bốn chữ:

“Người trong sạch tự chứng minh.”

Nhưng những bức ảnh ấy lại kéo theo vô số suy đoán ác ý về tôi.

Họ nói tôi hám lợi, ham vinh hoa, thấy Chu Thụ không có tương lai thì liền tìm đường bám víu vào người khác.

Chiếc điện thoại rơi xuống chăn.

Tôi cúi người xuống, trái tim và dạ dày như bị bóp nghẹt bởi cơn đau dữ dội, đến mức gần như không thở nổi.

Trước đó, tôi từng nghĩ rằng, đã trải qua nỗi đau của bệnh ung thư và những lần hóa trị giày vò, thì sẽ chẳng còn gì có thể đau đớn hơn được nữa.

Nhưng hóa ra, vẫn còn.

Tôi không tin rằng Chu Thụ không nhớ ra.

Rõ ràng trong những bức ảnh này, tôi chính là vì muốn giúp anh ta giành được cơ hội hát tại một buổi biểu diễn lớn, mà đã cố gắng tiếp rượu các nhà đầu tư, uống đến mức xuất huyết dạ dày.

Lúc đó, có người vỗ vai tôi, cười khen:

“Cô đúng là nữ trung hào kiệt.”

Cuối cùng, họ cũng gật đầu, đồng ý cho Chu Thụ cơ hội này.

Thậm chí, bác sĩ còn từng nói với tôi rằng:

“Căn bệnh ung thư dạ dày của cô, có liên quan trực tiếp đến cường độ làm việc quá sức và việc uống rượu quá độ trong thời gian dài.”

9

Tôi đăng ký một tài khoản Weibo mới, định đăng bài để tự minh oan.

Nhưng ngón tay tôi dừng lại trên màn hình, nhất thời sững sờ.

Nên nói gì đây? Có thể nói gì đây?

Chiếc điện thoại tôi mới đổi hồi đầu năm, khi ấy giữa tôi và Chu Thụ đã không còn tình cảm, dữ liệu liên quan đến anh ta vốn đã không còn nhiều.

Huống hồ lần trước, anh ta đã xóa sạch mọi thứ trong máy tôi rồi.

Cuối cùng, tôi chỉ chụp lại ảnh giấy chứng nhận ly hôn.

Nhưng dù làm cách nào, tôi cũng không thể đăng bài.

Vết mổ sau phẫu thuật vẫn đau âm ỉ, thuốc giảm đau nhỏ giọt từng chút vào tĩnh mạch, lúc này tôi mới chợt nhận ra…

— Hôm đó khi gặp nhau, chắc chắn Chu Thụ đã động tay động chân vào điện thoại của tôi.

Đêm đó, tài khoản ngân hàng của tôi bất ngờ nhận được một khoản tiền chuyển khoản ẩn danh, kèm theo ghi chú:

“Đừng truy cứu, đừng giãy giụa, sẽ không có lợi cho cô.”

Rõ ràng là Chu Thụ.

Bây giờ anh ta đã có cách hành xử của một ngôi sao hạng nhất – thận trọng, quyết đoán, vô tình, dùng tiền để dập tắt tất cả.

Nhưng tôi không thể không nhớ lại chuyện nhiều năm trước.

Khi đó, vụ lùm xùm đạo nhạc ngày càng căng thẳng, đối thủ của Chu Thụ không chịu nổi áp lực, muốn dùng tiền để khiến anh ta nhận tội thay.

Chu Thụ chỉ bật cười khinh bỉ, hất thẻ ngân hàng về phía họ:

“Anh nghĩ có tiền là có thể giải quyết tất cả sao? Mơ đi.”

Sau đó, anh ta nắm chặt tay tôi, kéo tôi đi, rồi ôm chặt tôi trong góc khuất không người.

Cánh tay anh ta siết chặt đến mức dường như muốn hòa làm một với tôi.

“Chị.”

Giọng anh ta nghẹn lại, như đang chịu đựng sự tủi nhục và phẫn nộ:

“Sẽ có một ngày, em đứng trên đỉnh cao, không ai có thể sỉ nhục em nữa.”

Bây giờ, anh ta thực sự đã đứng trên đỉnh cao.

Bằng cách biến mình thành kẻ dùng tiền để sỉ nhục người khác.

Tôi lại bắt đầu ho dữ dội, cổ họng đầy vị tanh của máu.

Nhấn chuông gọi y tá, cô ấy vội vã chạy đi tìm bác sĩ.

Vị bác sĩ trẻ tuổi đứng trước giường bệnh, nhìn chiếc điện thoại dính vết máu bên gối tôi, trong mắt đầy vẻ thấu hiểu:

“Cô Đường, bệnh tình của cô đang trở nặng. Nếu tâm trạng không ổn định, sẽ càng ảnh hưởng xấu đến quá trình điều trị.”

Tôi nhìn trần nhà trống rỗng, khẽ nói một câu:

“Xin lỗi.”

“Cô không làm gì sai, không cần phải xin lỗi.”

Bác sĩ kê thêm thuốc an thần cho tôi.

Nhưng y tá cầm lấy cổ tay tôi xem xét một lúc lâu, cuối cùng vẫn không tìm được ven nào còn có thể tiêm.

Cuối cùng, mũi kim tiêm được cắm vào cánh tay xanh tím đầy vết bầm.

Tôi cuộn mình trong bóng tối của phòng bệnh, cảm nhận từng chút một sự sống đang dần trôi qua.

Những ngày sau đó, tôi ngủ nhiều hơn, tỉnh lại ít hơn.

Mỗi lần ngủ, tôi đều mơ thấy thời niên thiếu của Chu Thụ và tôi.

Thỉnh thoảng trong giấc mơ, còn xuất hiện một người khác.

Cô ấy đứng ngoài lề, lạnh lùng nhìn Chu Thụ bám lấy tôi, rồi sau mỗi lần hẹn hò, khi anh ta rời đi, cô ấy lại chạy đến khuyên tôi:

“Đường Dung, tỉnh táo lại đi. Thằng nhóc đó tham vọng quá lớn, nó sẽ kéo cậu lạc đường.”

Tôi cười bất đắc dĩ:

“Nhưng mình yêu anh ấy.”

Cô ấy nghiến răng:

“Cậu đúng là… kẻ u mê vì yêu.”

Sau đó, cô ấy không thèm nói chuyện với tôi nữa, chỉ đi ra ban công hút thuốc.

Khói thuốc mơ hồ lan tỏa, làm gương mặt cương nghị của cô ấy trở nên nhạt nhòa:

“Đường Dung, cứ tiếp tục dây dưa với Chu Thụ đi. Nó cả đời không nổi tiếng được, cậu sẽ phải cả đời theo nó.”

“Yêu đương với đàn em, ai dính vào cũng xui xẻo.”

“Đừng nhắn tin cho mình nữa, mình bận viết luận văn rồi.”

Mở mắt ra, tôi cứ ngỡ mình vẫn đang mơ.

Chung Ninh đứng trước giường bệnh, hai mắt đỏ hoe.

Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, môi cô ấy run rẩy, rồi đột nhiên nước mắt tuôn rơi.

Tôi sững sờ nhìn cô ấy, cho đến khi gương mặt ấy dần trở nên mờ ảo, tôi mới nhận ra – mình cũng đang khóc.

“Sao cậu lại về nước?”

“Cậu nghĩ là mình muốn về chắc?”

Cô ấy cáu kỉnh ngồi xuống, kéo chăn đắp lại cho tôi, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn:

“Mấy ngày trước, mình ngủ gục trong phòng thí nghiệm, không hiểu sao lại mơ thấy cậu.”

10

Ban đầu, tôi và Chung Ninh không phải bạn bè.

Thậm chí, vì tôi đã giành mất suất học bổng quốc gia của cô ấy, nên lúc mới quen, cô ấy rất khó chịu với tôi.

Chung Ninh là người cực kỳ hiếu thắng, việc gì cũng muốn làm tốt nhất, cũng không vừa mắt tôi vì tôi luôn phải chạy theo Chu Thụ lo công việc, hẹn hò, không thể tập trung học hành.

Cho đến một lần kiểm tra thể chất ở năm ba đại học, tôi vì hạ đường huyết mà ngất xỉu ngay trên đường chạy 800m.

Chính cô ấy là người đã bế thẳng tôi vào phòng y tế của trường.

“Nhẹ quá, bớt tiêu tiền vì thằng nhóc đó đi, chăm lo cho bản thân một chút đi.”

Kể từ đó, chúng tôi thành bạn.

Tôi hỏi cô ấy:

“Cậu cứ thế mà về nước, còn bên kia thì sao?”

“Bên kia cái gì mà bên kia.”

Cô ấy lấy từ túi áo ra một hộp thuốc lá, nhưng rồi nhớ ra đây là phòng bệnh, bực bội nhét lại vào túi.

“Mình đã lấy bằng tiến sĩ rồi, còn cần gì phải ở lại nữa?”

Cô ấy nói rồi nghiến răng nghiến lợi:

“Đường Dung, nếu mình không chủ động quay về, cậu định cả đời này cũng không nói với mình sao?”