Chương 2 - Đổi Lấy Một Đoạn Ký Ức

Lên lầu, Chu Thụ ngồi xuống chiếc sofa cũ, rồi lấy cây guitar từ sau lưng xuống:

“Cô muốn nghe bài gì?”

“Cầu hôn.”

Anh ta khựng lại, cau mày, nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật kỳ lạ.

Không biết trong khoảnh khắc đó, anh ta đang nghĩ gì?

Liệu có nhớ đến năm mười tám tuổi, khi chúng tôi cùng ngồi ở góc sân thể thao, trong bóng tối, anh ta ôm cây đàn guitar, từng nốt nhạc đều không mắc lỗi.

Sau khi hát xong, anh ta cất đàn, ôm lấy tôi, tựa vào vai tôi:

“Đây là bài hát anh hài lòng nhất, dành tặng người anh yêu nhất – Dung Dung.”

Nhưng bây giờ.

Một lát sau, Chu Thụ bật cười lạnh lùng:

“Muốn dùng tình cảm để lay động tôi sao? Đường Dung, tôi nói cho cô biết, đừng mơ. Muốn nghe? Tôi chỉ đàn thôi, không hát.”

Một bài tình ca vốn đẹp đẽ, bị anh ta chơi một cách rời rạc, vụn vỡ.

Tôi khẽ thở dài:

“Kỹ thuật hát của anh kém đến vậy… mà lại nổi tiếng, đúng là vô lý.”

Anh ta bị đụng trúng nỗi đau, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên:

“Cô có tư cách gì mà nói thế? Những năm qua tôi hoàn toàn tin tưởng cô, giao toàn bộ công việc cho cô lo liệu, kết quả thì sao? Con mắt nhìn người và năng lực của cô kém đến thế đấy! Nếu không thoát khỏi cô, tôi vẫn còn đang lận đận không nổi được đâu!”

Một cơn nhói buốt dâng lên cổ họng, tôi cố gắng nuốt xuống, nhìn anh ta, nhẹ nhàng gật đầu:

“Đúng, mắt tôi không tốt thật.”

“Đừng dài dòng.”

Anh ta cất guitar đi, sốt ruột đưa tay ra:

“Đưa điện thoại của cô đây.”

“Làm gì?”

“Tiền tôi có thể chuyển cho cô, nhưng tôi phải xóa hết những bức ảnh và tin nhắn cũ. Không thể để cô giữ lại những thứ này, rồi quay sang tống tiền tôi lần nữa.”

Tôi lấy túi xách, rút điện thoại ra, không cẩn thận làm rơi tờ giấy chẩn đoán gấp lại xuống đất.

Nhịp tim tôi gần như ngừng lại một nhịp, nhưng rồi tôi nhận ra phản ứng của mình thật buồn cười.

Bởi vì Chu Thụ thậm chí còn không buồn liếc nhìn, chỉ chăm chăm vào điện thoại của tôi, xóa sạch mọi thứ liên quan đến anh ta, bao gồm cả bản sao lưu trên đám mây.

Thực ra anh ta thừa biết, tôi sẽ không bao giờ công khai những thứ này.

Bởi vì tôi rất sợ những cuộc tranh cãi không có hồi kết trên mạng.

Năm đó, khi Chu Thụ vừa mới nổi lên, anh ta từng bị vướng vào một vụ lùm xùm đạo nhạc.

Mọi tài khoản mạng xã hội của anh ta tràn ngập những bình luận tiêu cực, anh ta chịu không nổi, và tôi là người lo liệu tất cả.

Thức trắng nhiều đêm, tôi đọc tin nhắn riêng, đột nhiên một hình ảnh kinh dị hiện lên, gương mặt Chu Thụ bị cắt ghép méo mó đầy máu me.

Từ đó trở đi, tôi không bao giờ để lại bất kỳ bình luận nào trên mạng nữa.

Xóa xong mọi thứ, Chu Thụ đứng dậy:

“Đi thôi, còn kịp giờ làm thủ tục ly hôn.”

Trên đường đến cục dân chính, tôi ngồi ở ghế trước, còn Chu Thụ và La Thu ngồi ở ghế sau.

Anh ta thậm chí không tránh mặt cô ta, chắc hẳn đã dỗ dành ổn thỏa từ trước.

Trong gương chiếu hậu, hình ảnh hiện lên rất rõ ràng.

La Thu nghịch ngón tay anh ta, lơ đãng nói:

“Cây đàn guitar đó cũ quá rồi, để em mua cho anh một cây mới nhé?”

“Được.” Chu Thụ đáp ngay không chút do dự.

La Thu ngẩng đầu, nhìn tôi một cái, cười đầy ẩn ý:

“Có những thứ đã cũ kỹ, đáng lẽ phải vứt bỏ từ lâu rồi.”

Thuốc giảm đau liều nhẹ dần mất tác dụng, cơn đau dạ dày ngày càng dữ dội, trán tôi toát mồ hôi lạnh, cuối cùng không nhịn được nữa:

“Chu Thụ, nếu bạn gái anh còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đòi thêm mười triệu. Không thì khỏi ly hôn luôn.”

Cuối cùng, La Thu cũng im lặng.

6

Chúng tôi kịp đến cục dân chính trước khi họ đóng cửa, chính thức hoàn tất thủ tục ly hôn.

Chu Thụ và La Thu đi ngắm hoàng hôn ở công viên ven biển.

Còn tôi, bắt taxi đến bệnh viện.

Mỗi người một ngả.

Trên đường đi, tài xế mở radio, đúng lúc phát một ca khúc của Chu Thụ – bài hát trong album đầu tiên của anh ta, “Dành cho người yêu.”

Giọng hát khi đó của anh ta vẫn rất trong trẻo, từng câu từng chữ tràn đầy cảm xúc.

Nhưng người yêu ấy, đã bị chính tay anh ta bóp chết vào mùa thu năm ngoái.

Tôi vẫn nhớ rất rõ.

Mùa thu năm ngoái, cuối cùng Chu Thụ cũng vươn lên đỉnh cao nhờ một album đoạt giải lớn.

Điều này đồng nghĩa với việc công ty lập tức thay cho anh ta một người quản lý mới.

Còn tôi thì sao?

Vì quanh nhà đầy rẫy phóng viên, tôi phải trốn trong khách sạn suốt nửa tháng, không dám ra ngoài.

Đêm đó, sau khi tiệc ăn mừng kết thúc, Chu Thụ trở về trong men rượu, trên người vương vấn mùi nước hoa xa lạ.

Là mùi hoa súng.

Tôi ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn anh ta:

“Chu Thụ, tôi muốn ra ngoài.”

“Không được.”

Anh ta đứng trước mặt tôi, ánh mắt sắc lạnh:

“Một số cuộc hẹn trước đây của chúng ta đã bị đào lên, đám phóng viên đang tìm thêm bằng chứng. Cô đừng làm liên lụy đến tôi.”

Tôi thấy lòng đau nhói, ngẩng đầu nhìn anh ta:

“Vậy tôi là gì? Một thứ không thể lộ diện sao? Vì sự nghiệp của anh, tôi phải trốn mãi sao?”

Anh ta thoáng bực bội:

“Lại định làm ầm lên gì đây?”

“Đường Dung, cô thay đổi rồi. Tôi viết nhạc thức trắng mấy đêm, tham gia show truyền hình bị cắt ghép ác ý, cô có quan tâm tôi không? Bây giờ tôi đoạt giải, cô còn chẳng nói nổi một câu chúc mừng.”

Nói xong, có lẽ do men say bốc lên, anh ta chẳng buồn nhìn tôi, đóng sầm cửa rời đi.

Người thay đổi trước, lại nói tôi thay đổi.

Tôi chớp mắt, tưởng mình đang cười, nhưng khóe mắt đã rơi lệ.

7

Lúc đầu, tôi chưa nhập viện ngay, chỉ định kỳ đến bệnh viện điều trị.

Với số tiền đó, tôi đã mua lại căn hộ thuê nhiều năm qua.

Vì là nhà cũ, nội thất cũng xuống cấp, thêm vào đó là mối quan hệ thuê nhà lâu năm, chủ nhà ra giá rất rẻ.

Trước khi ký hợp đồng, bà ta còn hỏi đi hỏi lại:

“Cô Đường, cô thực sự muốn mua căn hộ này à?”

Tôi gật đầu.

Tôi sắp chết rồi.

Nếu chết trong nhà của người khác, chẳng phải sẽ gây rắc rối cho họ sao?

Ba mươi triệu là một số tiền lớn, mua nhà chỉ tốn chưa đến một phần mười.

Tôi để dành một ít để điều trị, còn lại thì quyên góp hết.

Lần thứ ba tôi ngất đi trong nhà vì nôn ra máu, tôi buộc phải nhập viện.

“Cô nên gọi người nhà đến chăm sóc.”

Nhưng tôi không có người thân.

Từ nhỏ, tôi đã không có cha.

Mẹ là người duy nhất nuôi tôi, nhưng bà mắc bệnh tim bẩm sinh, chưa kịp đợi tôi trưởng thành đã qua đời.

Bác sĩ đề nghị tôi thuê hộ lý:

“Tình trạng của cô ngày càng nặng, sau này ngay cả việc đi lại cũng sẽ khó khăn, luôn cần có người giúp đỡ.”

“Tôi sẽ xem xét sau.”

Trên TV trong phòng bệnh đang chiếu quảng cáo concert của Chu Thụ.

Anh ta sắp tổ chức buổi hòa nhạc tại sân vận động mới xây, nơi có sức chứa lớn nhất nước – một trăm nghìn khán giả.

Ống kính đặc tả khuôn mặt anh ta, ánh mắt anh ta dịu dàng hiếm thấy:

“Suốt bao năm qua tôi luôn chờ đợi ngày này. Hy vọng tất cả các bạn yêu mến tôi đều có thể đến.”

Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu tôi.

Năm năm trước, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng tổ chức concert ở đây, Chu Thụ đã mua hai vé đưa tôi đi xem.

Lúc ca sĩ hát bài “Cô ấy đến nghe buổi hòa nhạc của tôi,” anh ta bất ngờ nắm chặt tay tôi:

“Rồi sẽ có một ngày, chị cũng đến nghe concert của em.”

Khi ấy, giọng anh ta đầy kiên định, đôi mắt sáng lên như sao trời:

“Chị, hãy tin em.”

Tôi luôn tin anh ta.

Nếu không, tôi đã không nghe lời anh ta, bỏ công việc ổn định để làm quản lý riêng cho anh ta, mà không có lương cứng.

Lúc đầu, anh ta thật sự đối xử với tôi rất tốt.

Tiền kiếm được từ ca hát, từ các buổi biểu diễn, anh ta đều chuyển vào tài khoản của tôi.

Anh ta là người không thể giấu nổi cảm xúc, thường xuyên đăng những dòng trạng thái kỳ lạ lên mạng xã hội.

Số ít fan khi đó không ai hiểu được.

Chỉ có tôi và anh ta biết, đó là những lời tỏ tình bí mật giữa hai chúng tôi.

Đáng tiếc, sau này, tất cả những bài đăng đó đều bị anh ta xóa bỏ.

Hồi ấy, Chu Thụ chưa bao giờ gọi tôi cả họ lẫn tên.

Lúc nhõng nhẽo, anh ta gọi tôi là chị hoặc Dung Dung.

Những lúc đặc biệt, đôi khi anh ta cũng gọi tôi là học tỷ.

Bởi vì Chu Thụ là đàn em của tôi hồi cấp ba.

Anh ta nhỏ hơn tôi hai tuổi, học dưới tôi hai khóa.

Chúng tôi gặp nhau vào một mùa hè.

Hôm đó, anh ta cùng vài người bạn chơi bóng rổ, vô tình va phải tôi, làm rơi đống tài liệu tôi đang ôm.

Lúc sắp thi đại học, trường tổ chức một đêm hội nghệ thuật, Chu Thụ ôm guitar lên sân khấu.

Người cậu ta cao gầy, nét mặt sắc bén.

“Tôi sẽ hát bài ‘Lông mi của cô ấy’ của Châu Kiệt Luân, tặng cho học tỷ Đường Dung lớp 12-6.”

“Học tỷ, hãy đợi tôi hai năm, gặp lại nhau ở đại học.”

8

Hôm đó, tôi đang nằm viện truyền dịch giảm đau và chống nôn, bất ngờ có hai cô gái trẻ đứng ngoài cửa.

Họ là bệnh nhân nhẹ tầng trên.

Hai cô chụm đầu, thì thầm to nhỏ:

“Có phải chị ấy không?”

“Trông rất giống, nhưng hơi gầy và già hơn một chút.”

Tôi gọi họ vào phòng:

“Có chuyện gì à?”

Vì liên tục nôn mửa trong thời gian dài, giọng tôi khàn đặc như tiếng bễ lò rèn cũ kỹ.

Hai cô gái chần chừ một lát, rồi lí nhí hỏi:

“Chị ơi, chị có quen Chu Thụ không?”

Tôi khựng lại:

“Làm sao có thể không quen? Concert của anh ta quảng cáo cả tháng nay rồi.”

“Thế chị từng hẹn hò với anh ấy phải không?”